“Y học Cổ truyền thật sự thần kỳ đến như vậy sao?” Trong lòng Tiết Thành Dân không ngừng tự hỏi, anh ta hoang mang đi ra khỏi phòng bệnh.
Mộ Dung Khánh mới quan sát kĩ Đường Tuấn một lần nữa, coi trọng trình độ của anh ta hơn mấy phần. Cho dù anh ta xuất thân bình thường, nhưng chỉ bằng việc có thể chữa được bệnh ung thư, cũng đủ làm cho rất nhiều người giàu có quyền thế tìm đến, thậm chí nhà nước cũng phải phép tắc, nhường nhịn với anh ta!
“Cậu nhóc, cậu cũng giỏi phết đấy. Con tên là Đường Tuấn đúng không?” Lúc này ông cụ Mộ Dung mới thở phào một hơi, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm sau sống sót.
“Vâng.” Đường Tuấn gật đầu.
“Ha ha. Không cần khách sáo, Giống như tiểu Lan, gọi ông là ông nội là được rồi.” Ông cụ Mộ Dung cười nói.
Mộ Dung Lan không khỏi tức giận nhìn ông nội, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Đầu tiên, là do bệnh của ông nội đã bình phục bây giờ lại có thể thấy người đàn ông mà mình thích vui vẻ hòa thuận với ông. Còn gì hạnh phúc hơn thế này nữa chứ?
“Ông nội Mộ Dung.” Đường Tuấn ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Mộ Dung Lan nghe vậy, hai má lập tức ửng đỏ.
“Ha ha ha. Ngoan lắm.” Ông cụ Mộ Dung tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Đối với việc Đường Tuấn chữa khỏi bệnh cho mình. Ông cụ Mộ Dung cảm kích từ tận đáy lòng. Đặc biệt khi nhìn thấy bộ dáng anh ta cùng cháu gái của mình như vậy, trong lòng lại càng vui hơn, nói:
“Về sau đành làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3888081/chuong-424.html