"Bà!" Mộ Dung Lan là chuyên gia chịu đựng mà còn bị những lời này làm cho bực tới nỗi nói không thành lời. Ở cách đó không xa Đường Tuấn đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, mà trong lòng khẽ thở dài. Tuy rằng người phụ nữ trung niên đó có chút hồ đồ, nhưng những lời bà ta nói hoàn toàn là sự thật. Bây giờ các bệnh viện vì muốn kiếm thêm chút tiền mà lập tức kê cho bệnh nhân rất nhiều đơn thuốc không cần thiết, hoặc giảm lượng thuốc để kéo dài việc chữa bệnh.
"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì, ha ha." Gương mặt người phụ nữ trung niên vô cùng đắc ý, bà ta khoanh hai tay lại nhìn Mộ Dung Lan nói: "Nói cho cô biết, ngày hôm nay cho dù các người không đồng ý thì tôi vẫn phải đưa con trai tôi chuyển viện, biết đâu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi biết tìm ai để hỏi cho rõ đây?"
Mộ Dung Lan nén giận, tới mức cả cơ thể đều run lên bần bật. Nhưng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng từ đám người phía sau vang lên: "Ha ha, nếu như muốn con trai mấy người chết sớm một chút thì cứ việc chuyển viện thoải mái đi."
Người đàn bà trung niên nghe vậy, quay người lại, sau khi nhìn thấy người đến là Đường Tuấn, trong mắt bà ta không khỏi lộ ra vẻ tức giận, quát lớn: “Thằng ranh con, cậu nói gì đấy?”
Đường Tuấn đưa Thẩm Dũng đến bên cạnh Mộ Dung Lan, nhìn người đến sau bằng một ánh mắt yên tâm. Lúc này mới nói với người đàn bà trung niên: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3887775/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.