Với tính khí của Diệp Thanh Phương, sau khi mất mặt nhiều như vậy, sao có thể để Đường Tuấn bình yên rời đi.
Vẻ mặt của Diệp Thanh Phương đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh là ai? Anh đến tập đoàn Nam Nhật làm gì? Nói, anh có phải con riêng của cha tôi ở bên ngoài không?”
Đường Tuấn hoàn toàn không thèm trả lời.
“Chết tiệt, trả lời tao! Ông đây đang hỏi mày đấy?” Diệp Thanh Phương có vẻ khá cuồng loạn. Anh ta là cậu chủ nhà họ Diệp cao cao tại thượng, nhưng lại thường xuyên bị một kẻ như Đường Tuấn bỏ qua không thèm đoái hoài đến, anh ta sao có thể chịu được?
“Vì thể diện của chú Diệp, tôi không muốn so đo với anh, mau cút khỏi đây cho tôi!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
“Ha ha ha! Vì thể diện của chú Diệp, gọi nghe thân thiết như vậy, còn nói mày không phải con riêng!” Trong mắt Diệp Thành Phương tràn đầy lửa giận, giống như sắp thiêu Đường Tuấn thành tro tới nơi!
Anh ta từng bước đi về phía Đường Tuấn, nói: “Bảo tao cút? Mày xứng sao?”
“Lần trước ở cửa công ty, tao chỉ muốn chơi đùa cùng mày, không ra tay thật. Nếu không mày thực sự nghĩ bây giờ mày còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây nói chuyện với tao sao?”
“Con riêng thì nên có ý thức của con riêng, âm thầm kéo dài cuộc sống trong bóng tối là được, cứ phải không biết lượng sức mà xuất hiện như vậy.”
Mỗi lời nói của Diệp Thanh Phương đều tràn đầy hận ý, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3887732/chuong-75.html