Chỉ nhìn thấy vị Hứa đại sư hai này đặt hai ngón tay gầy gò của mình lên cổ tay Thẩm Ngọc Nhu, một lát sau liền thả ra. Bởi vì buổi sáng Đường Tuấn vừa châm cứu qua, hàn khí trong cơ thể Thẩm Ngọc Nhu đã được áp chế, vì vậy nên đầu ngón tay của Hứa đại sư sẽ không bị đông lại vì lạnh.
“Hứa đại sư, thế nào rồi?” Thẩm Dũng hỏi với vẻ mặt tràn ngập mong đợi.
Hứa đại sư vuốt vuốt râu, thoải mái nói: “Chỉ là hàn khí trong cơ thể không thể thoát ra ngoài được thôi mà, bệnh vặt. Chỉ cần tôi vận công bài trừ hàn khí trong người cô bé ra là được. Có điều.”
“Có điều thế nào?” Thẩm Dũng vội vàng hỏi. Tuy rằng ông có hơi nghi ngờ về chuẩn đoán của Hứa đại sư, nhưng lại không dám nói ra, tránh đụng chạm tới đại sư.
Hứa đại sư nhìn lướt qua Thẩm Ngọc Nhu, nói: “Có điều, hàn khí trong người cô bé đã tích lũy đến mức độ nhất định, tôi không cách nào giúp cô bé loại bỏ hết chúng một lần được. Nhưng qua vài ngày nữa thì tôi phải rời khỏi thành phố Vinh, chuyện này thật sự khiến tôi rất khó xử.”
Thẩm Dũng nghe thấy vậy, gương mặt cũng lộ rõ vẻ khó xử, cầu xin: “Vậy Hứa đại sư có thể ở lại thành phố Vinh thêm vài ngày nữa không?”
Hứa đại sư nổi giận, nói: “Bệnh của cháu gái ông là bệnh, vậy bệnh của những người khác thì không phải bệnh hay sao? Sao tôi có thể chỉ vì một mình cháu gái ông mà vứt bỏ hết những người khác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y-huyen-thoai-thanh-y/3887700/chuong-43.html