Chương 626
Chờ Dương Ân rửa ráy xong và thay quần áo mới, Chu Cầm nhìn thấy cậu ta thì lại cau mày.
“Tiểu Ân, sao mặt con lại có dấu tay thế kia, bị ai đánh à?”
Dương Ân hoảng sợ, đương nhiên không dám nói ra sự thật nên đành kiếm đại lý do nào đó để lấp liếm.
Nhưng rõ ràng là Chu Cầm không tin, bà ta vẫn đi theo để hỏi đến cùng.
Bí quá, Dương Ân gào ầm lên.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa được không? Con lớn rồi, con biết tự lo cho mình”.
Chu Cầm thần người ra, sau đó mắt đỏ lên như trực khóc.
“Sao đời tôi lại khổ thế này, ngậm đắng nuốt cay lo cho con mình mà giờ nó lại không nghe lời tôi, thế thì tôi còn sống làm gì nữa?”
Chu Cầm ở bên cạnh thấy thế thì cũng biến sắc mặt.
“Tiểu Ân, cháu cũng lớn rồi, mẹ cháu hỏi vậy chỉ vì lo cho cháu thôi, sao cháu lại nổi nóng với mẹ, thật là!”
Nói rồi, Chu Cầm đi tới cạnh Chu Cầm an ủi vài câu.
“Thôi, dì đừng khóc nữa, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội hết cả bây giờ”.
Nghe thấy thế, Chu Cầm mới ngừng khóc.
Bà ta lườm Dương Ân rồi nói: “Thằng ranh, lần sau mà còn ăn nói kiểu ấy với mẹ thì no đòn nghe chưa!”
Dương Ân rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Ban nãy, cậu ta cáu với Chu Cầm là vì trong lúc nóng nảy.
Chứ một người có tính ỷ lại như cậu ta thì luôn thích dựa dẫm vào mẹ mình.
Cậu ta biết rõ nếu rời xa vòng tay của Chu Cầm thì sẽ không thể tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-so-bac/443368/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.