Chương 545
Trong ấn tượng của bà ta, Sở Bắc là một người rất biết trước biết sau, anh không bao giờ tuỳ tiện mắng chửi ai.
Bà ta không tin lời của Dương Ân lắm, nhưng lại không thể giải thích với em gái mình được.
Bà ta biết mình mà lên tiếng thì khéo Chu Lệ còn làm lớn chuyện hơn nữa.
Nghĩ vậy, bà ta chần chừ một chút rồi hít sâu một hơi, nói: “Dì nó, dì đứng có cuống lên thế, chờ Sở Bắc về rồi chúng ta cùng đối chất. Nếu đúng là nó làm chuyện quá đáng thì tôi sẽ phân xử giúp dì”.
“Đối chất?”
Nghe thấy thế, Chu Lệ gào lên.
“Còn đối chất gì nữa? Chị xem con rể chị đã làm gì con trai em đi! Chị, sự thật rành rành ra thế này rồi mà chị vẫn định thiên vị nó hay sao?”
Nghe Chu Lệ nói vậy, Chu Cầm nhăn mặt.
Bà ta hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt nhìn Dương Ân rồi hỏi: “Sở Bắc đánh cháu bị thương đây à?”
Dương Ân lắc đầu rồi thoáng có vẻ mất tự nhiên.
Cậu ta đảo mắt nói: “Dù không phải anh ta đánh cháu, nhưng chính anh ta đã xui người khác đánh”.
Xui người khác đánh ư?
Nghe thấy thế, Chu Cầm tỏ vẻ không tin.
Bà ta nghi hoặc nói: “Sở Bắc chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn bị mù, nó có quyền hành gì mà sai khiến người ta đánh cháu?”
Dương Ân hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Chu Cầm với vẻ bực mình.
“Bác, bác nói thế ý bảo cháu vu oan cho Sở Bắc ạ?”
Bị cháu mình hỏi như vậy, Chu Cầm bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-so-bac/443287/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.