Chương 310
Cô nhìn anh một lúc lâu rồi thở dài lắc đầu.
“Sở Bắc, cảm ơn anh, anh yên tâm, tôi sẽ vực dậy được thôi!”
“Đi thôi, tôi sẽ coi như đây là một kỳ nghỉ”.
Dứt lời, Lạc Tuyết quay người rời đi.
Cô thấy Sở Bắc chỉ đang an ủi mình thôi.
Sở Bắc đứng yên tại chỗ với vẻ chua xót.
Với thân phận của anh thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Sau đó, Lạc Tuyết sẽ trở nên giàu có và được nhiều người ngưỡng mộ ngay.
Nhưng Sở Bắc không muốn làm vậy!
Một là vì nếu anh công khai thân phận thì không phải chuyện tốt với Lạc Tuyết và con gái của họ.
Hai là vì Lạc Tuyết là một người mạnh mẽ.
Dù cô đang rất muốn chứng tỏ bản thân, nhưng nếu thành công nhanh chóng cũng không phải chuyện hay.
“Hừ, thằng mù chết tiệt đó làm con bực cả mình!”
Dù chiếc Audi chạy được một lúc rồi, nhưng Lạc Mai vẫn chưa thể nguôi giận được.
“Thôi, con cũng bơn bớt đi!”
Lạc Viễn Hà đang lái xe cũng phải lườm con gái mình một cái: “Giờ đang lúc mấu chốt, chúng ta phải lấy được tiền của tập đoàn Lý Thị đã”.
“Chờ cứu được công ty rồi, chúng ta bám vào cậu Dương thì tha hồ mà xử lý thằng mù ấy”.
Nghe thấy thế, Lạc Mai mới dịu đi một chút.
“Còn cái con mặt dày Lạc Tuyết nữa, bao giờ về con phải cho nó một trận mới được”.
Nhớ tới Lý Nham vẫn đang phải nằm viện, lửa giận trong lòng Lạc Mai lại bùng cháy.
“Thôi, đến nơi rồi đây này! Lát nữa nhớ chú ý lời ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-so-bac/443052/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.