Thủy Nguyệt nói: “Thứ hai là tâm pháp vũ khí. Mỗi cao thủ võ thuật đều phải có vũ khí vừa tay mình, mà những vũ khí này, những thợ rèn bình thường và những xưởng sản xuất máy móc thông thường không thể chế tạo được. Những vũ khí này được sự cho phép đặc biệt của tỉnh Tam Giang. Về phần tâm pháp võ công, thì lại càng dễ hiểu hơn”. Lăng Khôi gật đầu: “Có lý. Còn cái thứ ba là gì?” Thủy Nguyệt nói: “Đan dược. Người trong giới võ thuật cần những loại đan dược tốt hơn những loại thuốc thông thường. Những loại đan dược này có thể được sử dụng để chữa lành vết thương, khiến cơ thể cường tráng, nâng cao tu vi... Đối với các tông sư võ thuật, cần phải có những loại đan dược đặc biệt như Kình Hoàn. Nếu các tông sư võ thuật không uống Kình Hoàn, tốc độ tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cả đời cũng khó có thể đạt được một chút tiến bộ. Viên đan dược cốt lõi giúp cho những cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh đỉnh cao đột phá thành tông sư võ thuật chính là Kình Hoàn. Đáng tiếc là số lượng Kình Hoàn quá ít, số Kình Hoàn mà mỗi năm tỉnh Tam Giang cung cấp cho các thành phố lại càng ít hơn. Nếu giới võ thuật Trung Hải được phân bổ thêm một ít Kình Hoàn, thì Trung Hải có thể đã có thêm rất nhiều tông sư võ thuật”. Lăng Khôi khen ngợi không dứt. Nếu không nghe tận tai những lời này của Thủy Nguyệt, Lăng Khôi hoàn toàn không biết rằng có một cấu trúc xã hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496467/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.