Chương trước
Chương sau
Tích Sơn. Là núi thánh của Trung Hải. Phía trên có một đạo quán – đạo quán Tích Sơn. Nghe đồn, mấy trăm năm trước có một vị đạo sĩ ngao du đến đây, phát hiện nơi này là một vùng trù phú phong thủy, do đó đặt chân xây đạo quán ở đây, tu luyện mấy chục năm, thu nhận vô số đồ đệ. Sau này có kẻ thù bên ngoài xâm lược Trung Hải, đạo sĩ dẫn hàng loạt đồ đệ xuống núi, chống lại kẻ địch, bảo vệ lãnh thổ, tạo nên uy danh hiển hách, nhận được ủng hộ và tán dương của người dân địa phương. Sau chiến tranh, đạo sĩ được tôn thờ như nhân vật thần thánh, vô số tín đồ khắp nơi đến thăm, hương hỏa không ngừng. Thân sĩ cường hào địa phương không ngừng góp tiền xây dựng thêm cho đạo quán, cuối cùng khiến Tích Sơn trở thành núi thánh của Trung Hải. Cho đến hôm nay, mỗi dịp lễ tết rất nhiều người đều muốn đến Tích Sơn dâng hương cầu nguyện, cầu bình an, cho dù ngày thường, người đến hành hương cũng rất đông. Đạo quán Tích Sơn tọa lạc gần đỉnh núi, một vùng núi lớn trên đạo quán vẫn còn tươi tốt, trạng thái nguyên thủy, chưa được khai phá, không có đường thông với núi, cũng không có ai lên đó. Chín giờ sáng, đạo quán đã đông nghịt, hương hỏa liên miên. Hai người Lăng Khôi và Huyết Vũ đến đạo quán Tích Sơn từ sớm. Trước đó Lăng Khôi đã ở Trung Hải ba năm, nhưng chưa từng đến đạo quán Tích Sơn lần nào. Hôm nay là lần đầu đến. “Nơi này quả thật là phồn hoa, vô số tín đồ. Trong địa bàn Trung Hải, e rằng đây được coi là đạo quán số một nhỉ?”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng bước vào trong đạo quán, xuôi theo dòng người, mua nhang và cung kính hành lễ. Hai người tiếp tục bước lên phía trước. Đạo quán rất lớn. Chín sảnh lớn và tám mươi mốt căn phòng. Trên chính điện, thờ phụng một pho tượng cực lớn. Pho tượng phong thái thần tiên, tay cầm phất trần, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Lăng Khôi nói: “Có lẽ đây chính là đạo sĩ năm đó?” Huyết Vũ nói: “Đúng vậy, đạo sĩ Trung Nguyên, từng chống lại kẻ thù bên ngoài giúp Trung Hải, một mình đấu lại cả trăm, ngàn tên địch, một đời anh hùng hào kiệt công lao hiển hách. Cái tên Trung Hải là lấy một chữ Trung từ trong tên của ông ấy, có thể thấy ông ấy có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào”. Trung Hải. Chữ Trung là lấy từ chữ Trung của đạo sĩ Trung Nguyên. Vinh dự này, quả thật không phải tầm thường. “Đúng là ghê gớm thật”. Lăng Khôi tiếp tục bước lên phía trước, xuyên qua chính điện, phía sau là một khu vực cấm, xung quanh thiết lập hàng rào, còn có lưới sắt để ngăn cách, phía trên viết một chữ cấm rất lớn. Rất nhiều du khách đến nơi này, thì tự giác xoay người rời đi. Ở đây coi như là phần cuối của đạo quán Tích Sơn rồi. Lăng Khôi lại dẫn theo Huyết Vũ, tiếp tục đi tới trước thuận theo lưới sắt, ở chỗ cuối cùng có một cửa nhỏ. Bên cạnh cửa nhỏ, có một tiểu đạo sĩ quét sân. “Đứng lại, ở đây là khu vực cấm của đạo quán, mời các người về cho”, tiểu đạo sĩ cảnh cáo. Lăng Khôi lấy thiệp mời ra. Tiểu đạo sĩ nhận lấy thiệp mời vừa nhìn thì đột nhiên kinh hãi, đánh giá hai người Lăng Khôi từ trên xuống một lượt, nói với thái độ cung kính: “Mời theo tôi”. Tiểu đạo sĩ dẫn theo hai người đẩy cửa sắt của cấm địa ra, chỉ vào con đường nhỏ phía trước: “Hai vị đi men theo con đường nhỏ này lên núi, đến đỉnh núi sẽ có người đón tiếp”. “Cảm ơn cậu”. Lăng Khôi nhỏ giọng cảm ơn, xuyên qua thềm đá, thuận theo con đường nhỏ lên núi. Gió hai bên xào xạc từng đợt, âm u đáng sợ, không có hơi người, xung quanh còn có khỉ và quạ đen chạy qua chạy lại, rắn chuột ẩn hiện. Trông thì có vẽ đỉnh núi không xa, nhưng đường đi lên lại mất hơn một tiếng. Đến được đỉnh núi, chỉ thấy đã bước vào một thế giới khác. Một đỉnh núi bằng phẳng to lớn, giống như có người khổng lồ dùng búa lớn đập bằng phẳng đỉnh núi này vậy. Trên đỉnh núi bằng có một quảng trường cực rộng, quảng trường vẻ một hình bát quái cực lớn. Lúc này, trên quảng trước đã có không ít người đứng đông nghịt. Xung quanh quảng trường có ba tòa kiến trúc cao ba tầng, thế tam giác vây quảng trường to lớn ở giữa. Huyền Vũ giải thích: “Kiến trúc ba tòa này, chia ra đại diện cho phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Ba bên đều phái lượng lớn cao thủ trẻ đến tham gia thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Nhà họ Tần đến với tư cách đồ đệ dưới trướng phủ Vân Phong”. Lăng Khôi gật đầu, ngẩng lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy ba tòa kiến trúc lớn có ba bảng hiệu thẳng đứng, bên trên lần lượt viết: Phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền. “Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn chủ yếu là võ đài của ba thế lực lớn này, phần lớn cao thủ đều được ba thế lực lớn này tiến cử, đương nhiên cũng có những cao thủ của thế lực khác hoặc người hành động riêng lẻ cũng sẽ đến tham gia, nhưng danh sách để lại cho bọn họ không nhiều, thiệp chúng ta nhận là thiệp mời của nhà họ Tần, theo lý thì, nên vào tòa kiến trúc ở giữa trước”, Huyết vũ giải thích chi tiết. Lăng Khôi gật đầu: “Vậy đi thôi”. Đi qua vô số người trên quảng trường, Lăng Khôi đến đại điện của tòa kiến trúc phủ Vân Phong. Chỉ thấy ba bốn người tụ tập trong đại điện, ai nấy đều có khí vũ hiên ngang, thanh niên anh tuấn. Người ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, mặc bộ áo dài màu xám tro, nhiều người xung quanh nhìn thấy người này đều đồng loạt bước lên hành lễ. Lăng Khôi và Huyết Vũ chỉ đứng phía sau đám người, lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt. “Lăng Khôi, anh đến cũng không nói với tôi một tiếng”, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến. Diệp Tử Khanh vội bước đến gần. Vô số cậu ấm vây quanh bên cạnh, ai nấy cũng nịnh hót tặng quà. Cô ta là con gái của Trung Hải Vương, địa vị ở Trung Hải cao cỡ nào chứ? Đương nhiên là không cần nói nhiều rồi. Bao nhiêu thế gia nhà giàu đều muốn ôm đùi Diệp Tử Khanh, muốn cưới Diệp Tử Khanh làm vợ, bước lên đỉnh cao của đời người. Có điều Diệp Tử Khanh hoàn toàn không hề để tâm đến bọn họ, mà chạy thẳng đến bên cạnh Lăng Khôi, cười nói vô cùng thân thiết, giống như một đôi tình nhân. Điều này khiến mấy người xung quanh hết sức ngưỡng mộ. Lăng Khôi quay đầu lại nhìn: “Tử Khanh, cô cũng đến tham gia cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sao?” Diệp Tử Khanh nói: “Đúng vậy, lần trước tôi cũng tham gia thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, nhưng không thể vào vòng tứ kết, đã phụ lòng mong mỏi của bố. Lần này tôi định đến thử lần nữa, cố gắng hết sức bước vào vòng tứ kết, anh thì sao? Cũng đến tham gia hả? Hay là đến xem thôi?” Lăng Khôi khẽ cười nói: “Tôi vốn không muốn đi, nhưng có người gửi thiệp cho tôi, nên tôi đến”. “Được, nếu anh cũng tham gia thi đấu võ thuật Tích Sơn, thì sẽ có xác suất lớn lọt vào vòng tứ kết. Nếu anh mà có tên trong danh sách vòng tứ kết thì tôi muốn vào vòng tứ kết càng khó rồi”, Diệp Tử Khanh thở dài, mặt đầy vẻ thất vọng. Trước đây Lăng Khôi từng đánh bại người máy số hai ngang với ngoại kình đỉnh cao trong phòng huấn luyện của nhà họ Diệp. Với bản lĩnh sức mạnh như vậy thì sẽ có xác suất vào vòng tứ kết rất lớn. Diệp Tử Khanh tự thấy không bằng anh nên trong lòng rất buồn. Lăng Khôi nhìn bộ dạng tức giận của cô ta thì không khỏi cảm thấy buồn cười: “Không tự tin với bản thân sao, nói không chừng tôi gặp phải nhân vật nào đó ghê gớm, bị đánh bại ngay vòng đầu thì sao?” Diệp Tử Khanh nói: “Trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, nhân tài dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia, người có thể đánh bại anh thì không nhiều. Tôi không giận, đùa với anh thôi, ai gửi thiệp mời cho anh vậy?” “Nhà họ Tần”, Lăng Khôi cũng không giấu giếm. “Hóa ra là chú Tần Phong”, Diệp Tử Khanh không nghĩ quá nhiều: “Chú ấy sắp đến rồi, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp đại sư huynh”. Đại sư huynh mà cô ta nói chính là người đàn ông áo dài màu xám tro trên vị trí cao nhất kia. Hướng Văn Địch. “Đại sư huynh, đây là Lăng Khôi”, Diệp Tử Khanh kéo Lăng Khôi đến trước mặt Hướng Văn Địch rất tự nhiên, giới thiệu một lượt. Kết quả Hướng Văn Địch cũng không thèm nhìn Lăng Khôi, mà đổi chủ đề nói: “Tiểu sư muội à, đã lâu không gặp, em ngày càng xinh đẹp động lòng người. Lần này đến tham gia thi đấu võ thuật Tích Sơn, chắc chắn có thể lấy được thứ bậc cao”. “Chỉ mong vậy”, Diệp Tử Khanh quay đầu nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, đây là đại sư huynh của tôi – Hướng Văn Địch, là cao thủ lợi hại nhất dưới trướng của bố tôi, còn lợi hại hơn anh cả của tôi đấy”. Lăng Khôi cũng không nhìn Hướng Văn Địch, mà là nhìn Diệp Tử Khanh: “Tử Khanh, hai tháng không gặp, cô ngày càng xinh đẹp rực rỡ”. Diệp Tử Khanh kinh ngạc, hai người này thật kỳ lạ. Phớt lờ tôi luôn sao? Thể diện của Diệp Tử Khanh tôi không đáng nhắc đến như vậy à? Hướng Văn Địch nói: “Tiểu sư muội, anh Tần đến rồi, anh phải đi đón”. Hướng Văn Địch đứng dậy, đến cổng đón tiếp Tần Phong. Chỉ thấy Tần Phong dẫn theo đám Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long, Tần Hổ và khoảng mười đệ tử khí thế hùng dũng bước vào. Cả đoạn đường nói cười với Hướng Văn Địch vô cùng thân thiết. Sau khi hai bên vào chỗ ngồi vừa uống trà vừa trò chuyện. Khoảng mười hai giờ. Trong đại sảnh của tòa kiến trúc phủ Vân Phong, đã tụ tập ước chừng hơn trăm người. Bảy mươi bàn tiệc. Người dẫn đầu chính là Tần Phong và Hướng Văn Địch. Lăng Khôi và Huyết Vũ chỉ ngồi ở vị trí trong góc sâu nhất. Chương 279: Chọn làm kẻ thù của tôi thì đừng hối hận “Thưa các vị, sau bữa trưa sẽ là cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm mới tổ chức một lần. Lần này sư phụ không đến, tôi sẽ chủ trì toàn cục của phủ Vân Phong”, Hướng Văn Địch đứng dậy, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua toàn bộ hội trường: “Lần này phủ Vân Phong của chúng ta có tổng cộng một trăm lẻ một người tham gia. Đây là một sự kiện lớn. Sau khi cuộc thi bắt đầu, sẽ tiến hành bốc thăm bắt cặp một đấu một, người thua sẽ bị loại trực tiếp. Nếu có thể lọt vào vòng tứ kết thì có thể tùy ý gia nhập phủ Vân Phong để tu luyện, thậm chí có cơ hội trở thành người dưới trướng ông Diệp và trở thành đệ tử chân truyền của ông Diệp”. “Nhớ năm đó, tôi đã có biểu hiện xuất chúng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, lọt vào vòng tứ kết, cuối cùng được bái ông Diệp làm sư phụ, nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Năm đó anh Tần Phong bên cạnh tôi cũng lọt vào vòng tứ kết và xin gia nhập làm đệ tử của sư phụ. Từ đó nhà họ Tần càng trở nên hưng thịnh. Các vị đều là những nhân vật kiệt xuất được bồi dưỡng ra từ phủ Vân Phong của tôi. Tương lai của các vị tốt đẹp hay tầm thường, vinh quang hay thấp hèn, còn phải xem biểu hiện của các vị trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sắp tới đây”. “Cạn xong ly rượu này, tôi sẽ đưa các vị ra thi đấu”, Hướng Văn Địch uống một hơi hết sạch ly rượu. Tất cả mọi người đang có mặt cũng cùng uống rượu và hò hét ầm ĩ, những tràng pháo tay vang lên như sấm. “Tích Sơn thành danh, bái nghệ tông sư!” “Tích Sơn thành danh, bái nghệ tông sư!” “...” Gần một trăm người như phát điên, họ gào thét đến khàn cả giọng. Lăng Khôi hiểu rõ nỗi lòng của mọi người. Rất nhiều người trong giới võ thuật từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ. Mục đích chính là để một ngày nào đó có thể vượt lên trên người khác và được vinh danh. Mà cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm mới tổ chức một lần chính là võ đài tốt nhất dành cho họ. Nhất định phải trân trọng! Có bao nhiêu người đã luyện võ mười mấy năm trời vì mục đích có thể tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Cơm nước xong xuôi, khoảng mấy trăm người lần lượt bước ra khỏi ba tòa kiến trúc và tập trung về phía quảng trường Bát Quái ở trung tâm. Cũng có một số khách lẻ trước đó không đủ tư cách vào ba tòa kiến trúc lớn, sau khi ăn xong lương khô mang theo, lúc này họ cũng tập trung về quảng trường Bát Quái. Tổng cộng có đến năm sáu trăm người tụ tập ở quảng trường. Một bục cao được dựng tạm trên quảng trường. Có khoảng mười người đang đứng trên bục cao đó. Hướng Văn Địch và Tần Phong cùng bắt tay nhau bước lên bục cao. Sau khi mười mấy người thảo luận xong, một người trong số đó nói với Hướng Văn Địch: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời đạo sĩ Phổ Lâm của đạo quán Tích Sơn lên giới thiệu cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”. Một ông lão mặc đạo phục màu đen đứng dậy, ông ta vung phất trần trên tay, rồi nói lớn: “Thưa các vị, tôi là cháu trai đời thứ tư của đạo sĩ Trung Nguyên, đạo sĩ Trung Nguyên là cụ tổ của tôi. Năm đó khi cụ tổ của tôi thành lập nên giới võ thuật Trung Hải, quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn cũng là do cụ tổ của tôi đặt ra, mục đích ban đầu là để quảng bá võ thuật Trung Hải, bồi dưỡng nhân tài và bảo vệ lãnh thổ. Sau hai trăm năm phát triển, võ thuật Trung Hải hiện nay đang trong giai đoạn cực thịnh, nhân tài nhiều vô kể. Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn là một sự kiện lớn ba năm một lần của giới võ thuật Trung Hải. “Hôm nay có nhiều nhân tài trẻ tuổi đến đây là niềm vinh hạnh đối với võ thuật Trung Hải chúng ta. Theo thông lệ cũ, cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sẽ tiến hành bốc thăm để bắt cặp đấu tay đôi, người thua sẽ trực tiếp bị loại. Cuối cùng chọn ra tám người lọt vào vòng tứ kết. Những người lọt vào vòng tứ kết có thể trở thành đệ tử của ba môn phái lớn. Những người lọt vào vòng bán kết có thể trở thành đệ tử chân truyền của các tông sư võ thuật. Người giành được chức quán quân được phép vào từ đường cụ tổ để xem những sách quý về võ thuật mà năm xưa cụ tổ đã để lại”, đạo sĩ Phổ Lâm nói năng dõng dạc: “Tiếp theo, xin mời hai vị đại sư của Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đứng ra chủ trì đại hội”. Một ông lão áo trắng đứng dậy, ánh mắt ông ta quét qua toàn hội trường: “Thưa các vị, tôi là Bắc Đường Mặc - một trong bốn môn chủ của Tứ Phương Quán, cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”. Một người đàn ông trung niên khác mặc áo choàng đen bước ra rồi nói lớn: “Tôi là Tiêu Lâm - phó môn chủ của Bách Gia Quyền, cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”. Hướng Văn Địch nói: “Tôi là Hướng Văn Địch, là đệ tử đầu tiên của tông sư Diệp của phủ Vân Phong, đồng thời cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”. Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Ban giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này sẽ do bốn người chúng tôi đảm nhiệm. Chúng tôi sẽ đề cao thái độ công bằng, chính trực và minh bạch, sẽ không phụ sự nỗ lực của bất kỳ thí sinh nào. Bây giờ sẽ bắt đầu tiến hành bốc thăm”. Có một hàng các đạo sĩ nhỏ tuổi đang bưng những cái khay với một số lượng lớn các viên bi, mỗi người bốc một viên bi. Lăng Khôi, Diệp Tử Khanh và Huyết Vũ đứng sau đám người, lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mắt. Diệp Tử Khanh trông có vẻ rất xúc động: “Xin trời cao phù hộ, mong là tôi sẽ không bốc trúng cao thủ quá tài giỏi, nhất là những tên quái vật đã nổi danh từ lâu”. Lăng Khôi tò mò nói: “Những tên quái vật đã nổi danh từ lâu ư?” Diệp Tử Khanh nói: “Đúng vậy, cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này có tiêu chuẩn rất cao. Phủ Vân Phong của tôi, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đều chọn ra những tên quái vật tài giỏi nhất của mình tham gia thi đấu. Nếu tôi bốc trúng bọn họ ngay từ vòng đầu tiên, thì coi như xong đời”. Lăng Khôi càng tò mò hơn: “Bọn họ là những ai?” Diệp Tử Khanh nói: “Phủ Vân Phong của tôi có Diệp Hiểu, mới mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao. Người máy số hai mà anh từng đánh nát, cậu ấy cũng có thể đánh nát”. “Quả thật là có chút bản lĩnh”, Lăng Khôi nhận xét. Diệp Tử Khanh tiếp tục nói: “Tứ Phương Quán có một tên quái vật là Cung Lạc Hà. Nghe nói đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thực lực của cô ta cũng đã đạt đến ngoại kình đỉnh cao. Có điều cô ta rất ít khi ra tay, nên người ngoài đều không biết năng lực thực sự của cô ta. Tuy nhiên, có tin đồn rằng cô ta là người thừa kế tương lai được bốn môn chủ của Tứ Phương Quán đồng thời chỉ định. Cô ta sẽ trở thành tông sư tương lai của Tứ Phương Quán”. Cung Lạc Hà. Lăng Khôi khẽ gọi cái tên này. Diệp Tử Khanh nói: “Còn có Lý Đồng Sơn của Bách Gia Quyền, từ nhỏ xương cốt của hắn đã khiến người ta phải kinh ngạc, có nền tảng khổ luyện, hắn đã tu luyện đến mức tinh hoa, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều thành tựu, được mệnh danh là mình đồng da sắt, đánh trăm trận vẫn không bị thương. Trước đây hắn chưa từng ra tay trước mặt mọi người. Lần này Bách Gia Quyền chọn hắn ra mặt chính là để tranh giải nhất, để được xem bí kíp võ thuật cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên và trở thành tông sư”. “Những người này, mới mười mấy tuổi đã đạt tới ngoại kình đỉnh cao, họ đều là những tên quái vật đến từ giới võ cổ truyền. Anh có thấy sợ không?”, Diệp Tử Khanh nghiêm túc nhìn Lăng Khôi. “Quả thật hơi sợ”, lúc nói câu này, Lăng Khôi cũng tiện tay lấy một viên bi. Sau khi bẻ ra thì thấy có một con số 256 được viết bên trong. “Cho tôi xem thử số của anh là bao nhiêu?”, Diệp Tử Khanh thò đầu qua nhìn thử: “Lần này tổng cộng có 512 người tham gia, số của anh là 256, vậy thì đối thủ của anh là người có số 257. Của tôi là số 2 thì đối thủ là số 511”. Tiếp theo, vị tiểu đạo sĩ tiến hành ghi chép. Lần lượt ghi lại con số tương ứng với từng người. Nửa giờ sau, một tờ giấy lớn màu đỏ được dán trên bia đá bên cạnh, bên trên công bố đối thủ của mỗi người. Danh sách đấu tay đôi lượt thứ nhất. Đối thủ của Lăng Khôi là Tần Hổ. Sau khi nhìn thấy cái tên này, Diệp Tử Khanh nhảy dựng lên: “Đối thủ của anh là Tần Hổ, xong đời rồi. Tôi vừa mới biết tin Tần Hổ cũng là một cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao. Lượt thứ nhất đã để anh đấu với Tần Hổ. Xem ra là nhà họ Tần vẫn quyết tâm đối phó với anh”. Lăng Khôi nhún vai, vẻ mặt không quan tâm. Lăng Khôi nói: “Đối thủ của cô là ai?” Diệp Tử Khanh nói: “Tôi may mắn hơn, đối thủ của tôi là một gã vô danh mới đạt đến ngoại kình sơ kỳ. Tôi chắc chắn sẽ thắng”. Diệp Tử Khanh rất vui vẻ. Lăng Khôi bất lực mỉm cười. “Được rồi, tôi chuẩn bị lên sàn đấu rồi. Anh hãy tự cầu phúc đi. Nếu có thể kết thúc sớm, tôi sẽ đến cổ vũ cho anh”, Diệp Tử Khanh siết chặt nắm đấm rồi vui vẻ rời đi. “Lăng Khôi, đã lâu không gặp”. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Tần Hoa Lệ chậm rãi bước đến. Đi bên cạnh bà ta còn có Tần Thiếu Long, Tần Hổ, ngay cả Tần Phong cũng có mặt. Lăng Khôi nhìn bọn họ, nói: “Đã lâu không gặp”. Tần Hoa Lệ chỉ vào Tần Hổ ở bên cạnh: “Tần Hổ là người đầu tiên trong thế hệ trẻ nhà họ Tần của tao trở thành cao thủ ngoại kình đỉnh cao. Ngay lượt thứ nhất mày đã phải chết trong tay Tần Hổ, thật là đáng tiếc”. Tần Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn là vinh quang của người luyện võ, sống chết mặc kệ. Tao sẽ cho mày một đấm khiến mày nổ tung trên sàn đấu. Cho dù tao có giết chết mày thì cũng không ai nói gì”. Tần Phong lạnh lùng liếc Lăng Khôi: “Tao sẽ cho mày một cơ hội, chỉ cần mày công khai thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khấu đầu nhận lỗi với Sảng Nhi, sau đó tự chặt hai tay mình thì tao có thể bảo Tần Hổ giữ lại cái mạng chó của mày trên sàn đấu, tao vẫn đang niệm tình ông Diệp đã từng cứu mày”. Lăng Khôi bỗng bật cười: “Tần Phong, nếu nhà họ Tần của ông chỉ có chút thủ đoạn như vậy thì thật khiến cho người ta thất vọng”. Dứt lời, Lăng Khôi xoay người bỏ đi. Tần Hoa Lệ tức giận nói: “Lăng Khôi, đây là sự coi trọng của ông Diệp đối với mày, nếu không thì nhà họ Tần của tao đã xé mày ra thành trăm mảnh từ lâu rồi. Mày đừng có mà không biết cảm ơn”. Tần Thiếu Long bổ sung một câu: “Lăng Khôi, chắc không phải là mày đang nghĩ mày có thể đánh bại Tần Hồ đấy chứ? Đừng ngây thơ nữa. Hãy quỳ xuống và liếm chân nhà họ Tần của tao như một con chó đi. Đây là con đường sống duy nhất của mày. Đừng có mà không tự lượng sức”. “Trong từ điển của tôi không có chữ quỳ, hơn nữa lại càng không có chữ liếm. Nhà họ Tần có thủ đoạn gì thì cứ giở ra hết đi. Để tôi xem thử nhà họ Tần các người tài giỏi đến đâu”, Lăng Khôi nở nụ cười xấu xa: “Có điều, chọn làm kẻ thù của tôi thì đừng hối hận!” Chương 280: Chỉ với một cú đấm Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm một lần có quy mô lớn nhỏ không cố định. Quy mô trước đây khoảng ba bốn trăm người. Lần này đạt đến con số kỷ lục là năm trăm mười hai người. Có thể coi là một sự kiện cực kỳ quan trọng. Trên bục cao, bốn vị giám khảo cùng ngồi uống trà và chuyện trò vui vẻ. Tuy nhiên, trong đó chỉ có Hướng Văn Địch và đạo sĩ Phổ Lâm là nhiều lời hơn cả. Bắc Đường Mặc của Tứ Phương Quán và Tiêu Lâm của Bách Gia Quyền đều là những người trầm lặng ít nói, cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng tùy tiện nói đôi câu đồng tình kiểu như: “Ừ, phải, đúng vậy”. Hướng Văn Địch nói: “Đạo sĩ Phổ Lâm, nhiều năm trở lại đây, không có nhiều người có cơ hội được xem những cuốn sách quý về võ thuật cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên phải không?” Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Tất nhiên là không nhiều. Nếu không phải là quán quân của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn thì đều không có cơ hội được xem. Lần này, là nhờ đạo sĩ Trung Nguyên hiển linh nên nên người đạt giải quán quân mới được ban cho đặc quyền này”. Hướng Văn Địch tỏ ra ngưỡng mộ, hắn nói: “Đạo sĩ Trung Nguyên là người sáng lập ra võ thuật Trung Hải, cũng là vị tông sư đầu tiên của võ thuật Trung Hải. Ông ấy được coi là tổ tiên sáng lập của tất cả các nhân sĩ võ thuật Trung Hải chúng ta. Bí kíp võ thuật cả đời của ông ấy thật sự vô cùng quý giá. Nếu có cơ hội được xem tận mắt thì sẽ có lợi ích to lớn đối với việc đột phá lên tông sư võ thuật. Môn chủ của Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đều từng có vinh dự được xem tận mắt những cuốn sách bí kíp võ thuật cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Sư phụ tôi đột phá lên tông sư võ thuật cũng có liên quan rất lớn đến điều này”. Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Đúng vậy. Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán được sáng lập bởi hai đồ đệ xuất sắc của cụ tổ Trung Nguyên. Bản lĩnh cao cường của cụ tổ quả thật là phi thường”. Hướng Văn Địch nói: “Lần này, không biết là tài năng trẻ nào có may mắn giành được giải quán quân”. Bắc Đường Mặc nói: “Tất nhiên là Cung Lạc Hà của Tứ Phương Quán của tôi rồi”. Tiêu Lâm nói “Nói bậy. Mặc dù Cung Lạc Hà rất xuất sắc, nhưng vẫn còn kém xa so với Lý Đồng Sơn của Bách Gia Quyền chúng tôi. Người có thể giành giải quán quân chắc chắn chỉ có thể là Lý Đồng Sơn”. Hướng Văn Địch tỏ ra khó chịu: “Diệp Hiểu của phủ Vân Phong chúng tôi là một thiên tài trẻ tuổi với rất nhiều thành tích tập luyện. Người đạt giải quán quân lần này nhất định là cậu ấy”. Ba người đều tranh luận không dứt. Đạo sĩ Phổ Lâm khẽ mỉm cười: “Các vị thật sự quá hiếu thắng. Vậy thì bần đạo đây sẽ lau mắt mà chờ xem”. … Lăng Khôi còn lâu mới phải thi đấu nên anh quyết định đưa Huyết Vũ đến sàn đấu của Diệp Tử Khanh. Đối thủ của Diệp Tử Khanh thật sự rất tầm thường, chưa tới mười chiêu mà hắn đã bị Diệp Tử Khanh đánh rớt khỏi sàn đấu. Diệp Tử Khanh bước ra khỏi sàn đấu giữa rất nhiều những lời tán dương. “Lăng Khôi, anh thấy vừa rồi biểu hiện của tôi thế nào?”, Diệp Tử Khanh tỏ ra rất đắc ý. Lăng Khôi bật cười: “Không tệ lắm”. “Ha ha, sắp đến lượt anh rồi. Đối thủ của anh là Tần Hổ, nếu anh không thắng được thì cứ nhận thua, như vậy mới có thể sống sót”, Diệp Tử Khanh tốt bụng nhắc nhở. Sắp đến lượt Lăng Khôi thi đấu. Lăng Khôi liếc nhìn Diệp Tử Khanh: “Cô cho rằng tôi không phải là đối thủ của Tần Hổ sao?” “Đúng vậy, lẽ nào tôi nói sai ư?”, Diệp Tử Khanh nói: “Hay là, những gì tôi nói quá chân thật và tàn nhẫn, nên anh khó mà chấp nhận được?” Lăng Khôi mỉm cười và duỗi ra một ngón tay: “Đối phó với hắn, tôi chỉ cần một đấm là đủ. Cô có tin không?” Diệp Tử Khanh lắc đầu: “Tôi không tin, nếu anh có thể đánh bại Tần Hổ chỉ với một đấm, tôi sẽ gọi anh là bố”. “Vậy cô hãy chuẩn bị đi”, Lăng Khôi nói xong rồi từ từ bước lên sàn đấu. Lúc này Tần Hổ nhìn thấy Lăng Khôi bước lên thì bắt đầu tỏ vẻ vênh váo đắc ý: “Nhóc con, tao còn tưởng là mày sẽ làm một con rùa rụt đầu mà nhận thua chứ, không ngờ mày cũng rất có khí phách, dám lên đây để đấu tay đôi với tao, dũng cảm lắm”. “Từ nhỏ tao đã học võ ở nhà họ Tần, năm mười tuổi tao đã có thể đánh bại một người đàn ông trưởng thành. Năm mười sáu tuổi tao đã đột phá lên ngoại kình đỉnh cao. Tần Thiếu Long đấu với tao nhiều nhất cũng không đỡ nổi một chiêu. Mày chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Tô, nhờ bám váy đàn bà mà sống đến ngày hôm nay. Mày lấy tư cách gì mà đấu với tao chứ?” “Bây giờ mày không khác gì một con chó, lát nữa tao sẽ đánh cho mày nhặt răng không kịp… A!” Tần Hổ còn chưa nói xong đã bị Lăng Khôi đấm một cú bay ra xa. Hắn bị đánh văng khỏi sàn đấu, khiến bụi tung mù mịt trên mặt đất. Bất tỉnh nhân sự. Một đấm đánh ngất xỉu! Xì! Vô số khán giả xung quanh đều sững sờ. Không phải Tần Hổ là cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao sao? Hắn vậy mà lại bị đánh ngất xỉu chỉ bằng một cú đấm? Điều này… “Mày đúng là nhiều lời vô ích! Tao nghe mà phát chán”, Lăng Khôi nói xong rồi chậm rãi bước xuống. Lúc này trọng tài đã công bố chiến thắng thuộc về Lăng Khôi. Quay lại bên cạnh Diệp Tử Khanh, Lăng Khôi mỉm cười: “Cô đã chuẩn bị xong chưa?” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Khanh trở nên đỏ bừng, ấp a ấp úng một hồi lâu vẫn không nói nên lời: “Có thể, có thể khoan dung cho tôi được không? Lúc nãy tôi... thật ra chỉ buột miệng nói chơi mà thôi”. Lăng Khôi nói: “Con người tôi ấy à, bề ngoài trông tương đối hiền lành, nhưng cũng rất nghiêm túc. Cô không gọi cũng không sao, dù sao thì người mất mặt cũng không phải là tôi”. “Bố, bố…” Diệp Tử Khanh nói xong thì cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng, cô ta chỉ muốn tìm một khe nứt ở dưới đất để chui vào. “Cô nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy”, Lăng Khôi cố ý nói lớn. “Bố!”, Diệp Tử Khanh gào lên, sau đó thì giậm chân tức giận bỏ đi. Lăng Khôi bật cười. Huyết Vũ thở dài: “Anh Lăng, tại sao anh lại đi trêu chọc cô gái nhỏ nhà người ta vậy chứ. Như thế sẽ khiến những người khác thêm thù ghét, khó tránh khỏi thêm nhiều chuyện thị phi”. Huyết Vũ nói không sai. Bố của Diệp Tử Khanh là ai chứ? Diệp Vân Phong - Trung Hải Vương. Kết quả là anh đã bắt Diệp Tử Khanh gọi Lăng Khôi anh là bố? Hơn nữa còn ở ngay trước mặt đông người như vậy. Anh làm như vậy chẳng phải là đang tát vào mặt Diệp Vân Phong sao? Diệp Vân Phong có thể tha cho anh không? Không thể nào. Người ta chắc chắn sẽ kiếm chuyện với anh. Lăng Khôi nói: “Thị phi càng nhiều thì cơ hội cũng càng nhiều”. Huyết Vũ không nói gì thêm. Xung quanh có vô số sàn đấu và các cuộc thi vẫn đang diễn ra. Mọi người đến rồi đi. Lăng Khôi cảm thấy thật vô vị, anh đi rất nhiều vòng xung quanh quảng trường bát quái. Vốn dĩ anh muốn đi xem biểu hiện của những thiên tài khác. Kết quả là Lăng Khôi đã phải thất vọng. Anh không thấy người nào quá xuất sắc. “Huyết Vũ, cô nói xem những quái vật mà trước đây Diệp Tử Khanh từng nhắc tới đã đến hay chưa?”, Lăng Khôi hỏi. Huyết Vũ nói: “Hình như vẫn chưa đến, Diệp Hiểu, Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà đều không phải người thường, bọn họ có phong thái nổi bật như vậy, nếu xuất hiện trên sàn đấu chắc chắn sẽ gây xôn xao. Nhưng bây giờ, bầu không khí xung quanh vẫn rất bình thường”. Lăng Khôi càng thêm thất vọng. Quảng trường bát quái khổng lồ được chia thành sáu mươi tư phần nhỏ, có thể chứa sáu mươi tư nhóm thi đấu cùng một lúc. Tổng cộng có năm trăm mười hai người dự thi, được chia thành hai trăm năm mươi sáu nhóm. Mỗi sàn đấu lần lượt có bốn vòng đấu liên tiếp, cuối cùng mới kết thúc vòng thi đầu tiên, chọn ra hai trăm năm mươi sáu người lọt vào vòng tiếp theo. Khoảng một giờ sau. Danh sách được mở ra, Lăng Khôi hiển nhiên có tên trong danh sách. Bốc thăm lần hai… … Trận đấu diễn ra rất nhanh, có bác sĩ chuyên môn túc trực tại hiện trường. Nếu có người vì bị thương nặng trên sàn đấu mà không thể tham gia trận đấu tiếp theo thì coi như từ bỏ quyền thi đấu. Bảo vệ bản thân cũng là một phần quan trọng trong thi đấu. Lăng Khôi lọt vào top mười sáu một cách suôn sẻ. Lúc này trời đã tối. Cuộc thi đấu tạm dừng, các thí sinh nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ tiếp tục. Mọi người ai về nhà nấy. Một vài người thuộc những gia tộc giàu có có thể ở lại trong đạo quán dưới chân núi. Một số cường giả cao cấp dựa vào thế lực ba bên có thể nghỉ ngơi trong ba tòa kiến trúc trên khoảng đất bằng phẳng trên đỉnh núi. Về lý mà nói, Lăng Khôi được nhà họ Tần mời đến và lọt vào top mười sáu, thậm chí còn là nhân vật kiệt xuất của phủ Vân Phong. Phải biết rằng, các thí sinh tham gia thi đấu dưới danh nghĩa của phủ Vân Phong lần này, tổng cộng chỉ có ba người lọt vào top mười sáu, gồm Diệp Hiểu, Diệp Tử Thanh và Lăng Khôi. Lăng Khôi có biểu hiện nổi bật như vậy, đáng ra phủ Vân Phong nên sắp xếp chỗ ở tại đây và đối xử lễ độ với anh mới phải. Nhưng Hướng Văn Địch và Tần Phong hoàn toàn không thèm liếc nhìn Lăng Khôi. Nói một cách chính xác, đây rõ ràng là mượn việc công để trả thù riêng. Lăng Khôi đành phải đưa Huyết Vũ xuống núi. “Anh Lăng, xin đừng bước”, một giọng nói truyền đến. Anh nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng xinh đẹp thướt tha bước đến. Lăng Khôi không khỏi liếc nhìn thân hình xinh đẹp của cô gái này: “Người đẹp, có chuyện gì sao?” Cô gái nói: “Chủ nhân nhà chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng ở cao cấp cho anh. Mời anh vào nghỉ ngơi”. Lăng Khôi hơi suy nghĩ. Phong cách ăn mặc và trang điểm của cô gái này rất khác so với phong cách của phủ Vân Phong. Chiếc váy dài mà cô ta đang mặc là kiểu trang phục cổ điển, nên chắc chắn cô ta không phải là người của phủ Vân Phong. Hơn nữa, Hướng Văn Địch của phủ Vân Phong và Tần Phong đều coi thường anh, bọn họ chỉ muốn băm xác anh ra, thì sao có thể sai người chuẩn bị phòng cho anh được chứ? Vậy thì chỉ còn lại Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán. Chương 281: Tự chọn đối thủ Trước đây bà cụ Tư đã từng đại diện cho Bách Gia Quyền tới chiêu mộ Lăng Khôi. Kết quả Lăng Khôi không trả lời, đó cũng giống như là lời từ chối. Giờ anh đoán người này là đại diện của Tứ Phương Quán. “Chủ nhân của cô là Bắc Đường Mặc đúng không?”, Lăng Khôi đi thẳng vào vấn đề. Cô gái trẻ rất ngạc nhiên. Người này thông minh quá. Vừa nhìn đã có thể xác định được thân phận của mình? Không những đoán ra mình là người của Tứ Phương Quán mà ngay cả chủ nhân cũng đoán ra được nốt. Trí tuệ quá mức hơn người. Thật ra chuyện này rất đơn giản, nếu như Lăng Khôi đã đoán ra được người đẹp này đại diện cho Tứ Phương Quán thì người muốn mời mình chỉ có Bắc Đường Mặc mà thôi, Cung Lạc Hà tuổi trẻ tài cao, một người phụ nữ cao ngạo như vậy không thể làm chuyện như này. “Đúng”, cô gái trẻ cũng không giấu giếm. “Vậy đi thôi, vừa hay tôi cũng không muốn xuống núi”, Lăng Khôi xoay người bước đi. Cô gái trẻ dẫn Lăng Khôi bước vào toà nhà của Tứ Phương Quán, sau đó sắp xếp cho Lăng Khôi một căn phòng cao cấp bên trong. “Nếu như anh có yêu cầu gì thì cứ lên tiếng bất cứ lúc nào. Tôi ở ngay ngoài cửa”, cô gái trẻ biết điều rời đi. Huyết Vũ nói: “Lần này ngay cả phòng ở mà phủ Vân Phong cũng không chuẩn bị cho anh, quá đáng quá rồi đấy”. Lăng Khôi nói: “Nằm trong dự liệu của tôi cả, Tần Phong và Hướng Văn Địch của phủ Vân Phong đều là những người cao ngạo, cho rằng tôi chỉ là một tên rác rưởi chỉ biết ăn bám, không xứng để đến những nơi tao nhã. Trong lòng bọn họ đều không coi tôi ra gì”. Huyết Vũ nói: “Rồi bọn họ cũng sẽ phát hiện ra đó là một tổn thất lớn của mình”. … Ngày hôm sau. Bốn trọng tài tuyên bố tiếp tục thi đấu. Lăng Khôi thuận lợi tiến vào top tám. Chỉ cần dùng một đấm. Từ đầu tới cuối, mỗi lần Lăng Khôi lên sàn đấu cũng chỉ tung ra đúng một cú đấm. Kết quả đối phương đều bị đánh bay ra xa, hoặc là nôn ra máu, hoặc là hôn mê bất tỉnh. Đến vòng tứ kết. Tám cao thủ trẻ tuổi cùng bước lên trên sàn đấu, nhận được vô số tiếng cổ vũ và tán thưởng của mọi người xung quanh. Lăng Khôi đứng trong số đó, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt điềm nhiên. Lăng Khôi chẳng có gì bất ngờ về kết quả này. Ánh mắt anh nhìn về phía Cung Lạc Hà không rời đi. Cô ta khoác trên người bộ váy dài màu tím, đúng là yểu điệu thướt tha, dung mạo xinh đẹp có một không hai. Càng nhìn càng cảm thấy đẹp. Diệp Hiểu, Cung Lạc Hà, Lý Đồng Sơn, Lăng Khôi, Hoa Thanh và ba người nữa. Diệp Tử Khanh lại kém may mắn chỉ nằm trong top mười sáu. Đạo sĩ Phổ Lâm từ tốn đứng ra phía trước: “Chúc mừng mọi người lọt vào vòng tứ kết của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần này. Theo như những gì đã tuyên bố từ trước, tám người các bạn có thể tuỳ ý bái sư trong ba thế lực. Nếu như các bạn đã có nơi mình mong muốn thì có thể bái sư luôn bây giờ. Đương nhiên các bạn cũng có thể lựa chọn tiếp tục tham gia thi đấu”. Lời này hơi giả dối rồi nhỉ. Có tới bốn trong số tám người là đệ tử của ba thế lực lớn kia. Bọn họ cần gì bái sư nữa chứ? Có điều một vị khách đơn lẻ như Lăng Khôi vẫn rất coi trọng cơ hội như vậy. Lúc này, Tần Phong nói: “Lăng Khôi, bây giờ cậu đã lọt vào vòng tứ kết rồi, theo như quy định thì có thể bái sư ở phủ Vân Phong chúng tôi để học kỹ năng võ thuật”. Tần Phong nói lời này ra nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái. Một đứa nhãi ranh lại có thể lọt vào top tám? Lăng Khôi cậu may mắn quá rồi nhỉ? Đúng vậy, đến bây giờ Tần Phong vẫn cảm thấy Lăng Khôi chỉ dựa vào may mắn mà thôi. Lăng Khôi cậu mà cũng xứng vào vòng tứ kết ư? Chỉ là nơi này nhiều người nên Tần Phong cũng không tiện nói gì quá khó nghe. “Không cần đâu. Tôi vẫn chọn tiếp tục thi đấu”, Lăng Khôi gạt bỏ thẳng thừng. Tần Phong lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cậu phải nghĩ cho kỹ vào, cậu không thể chiến thắng bất cứ ai trong số những người cậu phải đối mặt tiếp theo đây, còn có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng nữa. Nếu như bây giờ cậu từ bỏ thì vẫn còn có cơ hội để gia nhập phủ Vân Phong, thậm chí tôi còn có thể nhận cậu làm học trò. Nếu như tiếp theo đây cậu bại trận thì giá trị không còn lớn như vậy nữa đâu”. “Tai của ông bị điếc hả? Tôi nói là tôi muốn tiếp tục thi đấu”, Lăng Khôi chẳng còn muốn nhìn Tần Phong thêm nữa. “Được rồi, tự cậu muốn tìm đến cái chết thì tuỳ cậu thôi. Phủ Vân Phong tôi đã tận tình tận nghĩa với cậu rồi”, lúc này Tần Phong vẫn không quên làm ra dáng vẻ vẻ hiên ngang lẫm liệt. Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Được, nếu như cả tám tuyển thủ của vòng tứ kết đều muốn tiếp tục thi đấu, vậy thì chúng ta bốc thăm thôi”. Bắt đầu bốc thăm. Đối thủ mà Lăng Khôi bốc trúng là Hoa Thanh. Hoa Thanh là ai? Đệ tử xuất sắc của đạo sĩ Phổ Lâm. Ngoại kình đỉnh cao, được bên ngoài nhận định là một trong những ứng cử viên sáng giá để tranh đấu vị trí cao nhất. Bước lên võ đài, Lăng Khôi nhìn người thanh niên trước mắt. Hoa Thanh vẫy cây phất trần trong tay, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, năm ba tuổi tôi đã bắt đầu luyện võ rồi, mười tám tuổi đã đạt cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, trước năm ba mươi tuổi tôi nhất định sẽ trở thành tông sư võ thuật. Bản tính tôi rất nhân từ, tôn thờ đạo pháp, không nỡ sát sinh. Cậu nhận thua đi, tôi sẽ không làm cậu bị thương. Như vậy cũng coi như giữ lại thể diện cho cậu”. “Ý của anh là tiếp theo không phải muốn đấu võ với tôi mà là muốn giết tôi sao?”, Lăng Khôi tỏ vẻ thú vị, không hề lo lắng hay căng thẳng. “Không sai, những người lọt vào vòng tứ kết đều là những người rất xuất sắc, đối với tôi mà nói, những trận đấu mà tôi sắp phải trải qua đều là trận đấu sinh tử”, Hoa Thanh rất kiêu ngạo. “Nói xong mấy lời vớ vẩn rồi thì bắt đầu thôi”, Lăng Khôi chậm rãi giơ tay phải lên: “Nếu như anh có thể đỡ được một đòn của tôi thì cứ việc lấy đầu tôi xuống”. “Ngạo mạn!”, Hoa Thanh vừa nói dứt lời thì đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm cực lớn đổ ập xuống. Cú đấm của Lăng Khôi lao đến giống như một mũi tên rời khỏi cánh cung. Hoa Thanh vô thức muốn trốn chạy, thế nhưng không kịp nữa rồi. Chỉ có thể đối kháng. Sau khi cân nhắc trong thời gian ngắn, Hoa Thanh quyết định chống cự, hắn tự tin rằng dựa vào sự tu luyện nhiều năm của bản thân thì đối kháng một đòn của Lăng Khôi hoàn toàn không thành vấn đề. Tới lúc đó, để xem Lăng Khôi có dám thực hiện cam kết, dâng đầu cho mình hay không? Nhưng Hoa Thanh nghĩ nhiều rồi. Lúc cú đấm của Lăng Khôi giáng xuống, hắn cảm nhận được rất rõ bản thân như đang đối diện với một dãy núi lớn, một thế lực ma quỷ. Lực đấm càn quét, phá vỡ hết tất cả. “Bốp!” Hoa Thanh nôn ra máu rồi bay thẳng xuống dưới sàn đấu, ngất xỉu ngay trước mắt mọi người. Tất cả đều im phăng phắc! Đạo sĩ Phổ Lâm đứng bật dậy từ vị trí của mình, nói: “Chuyện này… sao có thể chứ? Hoa Thanh là thiên tài do đạo quán Tích Sơn tôi bồi dưỡng, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị cao nhất mà. Sao có thể bị đánh ngất chỉ với một cú đấm cơ chứ?” Tần Phong, Hướng Văn Địch, Bắc Đường Mặc và Tiêu Lâm đều cảm thấy kinh ngạc. Thế này cũng quá doạ người rồi nhỉ. Đặc biệt là hai người Tần Phong và Hướng Văn Địch, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hết sức phức tạp. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại top bốn. Diệp Hiểu, Cung Lạc Hà, Lăng Khôi và Lý Đồng Sơn. Mãi một lúc lâu sau, đạo sĩ Phổ Lâm mới hoàn hồn trở lại, đột nhiên nhớ ra mình là một trọng tài nên hô to: “Chúc mừng bốn bạn trẻ đã lọt vào vòng bán kết. Bốn người có thể bái các tông sư võ thuật làm thầy, là nhân tài kiệt xuất trong tương lai của giới võ thuật Trung Hải. Mấy người có thể lựa chọn ngừng thi đấu với danh tiếng thành tích bất bại, cũng có thể tiếp tục lựa chọn thi đấu để tranh giành vị trí cao nhất, để được xem cuốn sách cổ bí kíp võ thuật của đạo sĩ Trung Nguyên”. “Tôi tiếp tục!” Bốn người cùng đồng thanh lên tiếng. Phổ Lâm nói: “Được, rất tốt. Vậy thì bắt đầu bốc thăm thôi. Hôm nay sẽ là trận quyết đấu cuối cùng, ngày mai là trận chiến tranh giành vị trí quán quân. Tới lúc đó chưởng môn của ba thế lực sẽ đích thân tới đây giám sát và đánh giá”. Mấy đạo sĩ đưa bốn viên bi lên chuẩn bị bốc thăm. Lăng Khôi không bước lên bốc thăm mà nói: “Đợi đã”. Lúc này Tần Phong đột nhiên bật cười, nói: “Ranh con, cuối cùng cậu cũng nhận ra bản thân không có khả năng lọt vào top hai nên muốn nhận thua rồi sao?” Lăng Khôi ngẩng đầu lên, nhìn Tần Phong nói: “Gia chủ Tần, ông đừng vui mừng sớm như vậy, nghe tôi nói xong đã”. “Kể từ lúc bắt đầu khi tôi nhận được giấy mời từ ông, tôi đã biết ông sắp đặt cho tôi một cái bẫy. Tôi biết ông muốn dựa vào cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn để giết tôi. Sắp xếp cho tôi đấu với Tần Hổ ở vòng đầu tiên là bởi muốn mượn tay Tần Hổ để giết tôi. Có điều ông tính sai rồi, đối thủ mà ông sắp xếp cho tôi mấy vòng vừa qua đều là những kẻ vô cùng hung ác nhưng chẳng thể giết nổi tôi”. “Nếu như ông muốn loại trừ tôi đến vậy thì tôi cứ dứt khoát chọn cho nhanh, đỡ phải lãng phí thời gian”, Lăng Khôi nhìn Phổ Lâm, nói: “Đạo sĩ Phổ Lâm, dựa theo quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, khi vào được top bốn thì tuyển thủ có thể tuỳ ý lựa chọn một người làm đối thủ, chỉ cần hai bên cùng đồng ý có đúng không?” Phổ Lâm nói: “Không sai”. “Tần Phong, ông muốn chơi tôi, con át chủ bài trong tay ông chẳng qua chỉ là Diệp Hiểu – người đứng đầu trong thế hệ trẻ của phủ Vân Phong. Ông cho rằng cậu ta nhất định có thể giết chết tôi. Vậy thì tôi cho ông được như ý nguyện”, Lăng Khôi chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Diệp Hiểu: “Đổi thủ tiếp theo, tôi chọn Diệp Hiểu. Diệp Hiểu, cậu dám ứng chiến không?” Chương 282: Không cho ông được toại nguyện “Diệp Hiểu, cậu dám ứng chiến không?” Lăng Khôi hét lớn một lần nữa, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều giật mình. Cung Lạc Hà, Lý Đồng Sơn và Diệp Hiểu đều nhìn Lăng Khôi với ánh mắt đầy kinh ngạc. Không phải họ ngạc nhiên vì Lăng Khôi chủ động chọn đối thủ. Mà thực ra, trong số các cao thủ lọt vào top bốn này, người nào người nấy đều có những tuyệt kỹ của riêng mình, không ai là ngọn đèn cạn dầu cả. Lần bốc thăm tiếp theo, dù họ chọn trúng ai đi nữa thì cũng đều là một trận chiến đầy gian khổ. Nếu bạn có tham vọng muốn giành vị trí cao nhất, thì bạn không thể mang tâm lý cầu may trong việc bốc thăm để chọn đối thủ, mà bạn nên có niềm tin rằng bản thân có thể đánh bại tất cả mọi đối thủ. Người chiến thắng tất cả các đối thủ mới là vua. Điều khiến bọn họ ngạc nhiên là lựa chọn này của Lăng Khôi đồng nghĩa với việc anh sẽ trở thành kẻ thù của phủ Vân Phong. Lăng Khôi nhận được thư mời của nhà họ Tần nên mới đến tham gia cuộc thi, do đó anh cũng được coi là một tuyển thủ đại diện cho phủ Vân Phong. Hiện giờ trong số bốn người lọt vào vòng bán kết, có đến hai người là đệ tử xuất sắc của phủ Vân Phong. Điều này chẳng phải là một vinh dự to lớn đối với phủ Vân Phong hay sao? Mà hai người này tốt hơn hết là không nên gặp nhau ở vòng bán kết. Bằng cách này, phủ Vân Phong chắc chắn sẽ có một người lọt vào vòng chung kết để tranh giành vị trí cao nhất. Mà giờ đây, Lăng Khôi đã tự mình bóp chết khả năng này. Xung đột nội bộ như vậy, còn không khiến cho người ta phải kinh hoàng khiếp sợ sao? Diệp Hiểu không trả lời, mà quay đầu nhìn về phía Tần Phong và Hướng Văn Địch. Sự việc liên quan đến đại cục sau này của phủ Vân Phong, hắn không dám tự ý quyết định. Hướng Văn Địch liếc nhìn Tần Phong: “Anh Tần, anh nghĩ rằng Diệp Hiểu có nên đồng ý không?” Tần Phong nói: “Nếu Lăng Khôi đã không thèm quan tâm đến đại cục của phủ Vân Phong, không màng đến tình nghĩa của phủ Vân Phong đối với hắn, mà khăng khăng muốn gây xung đột nội bộ vào thời điểm này, vậy thì phủ Vân Phong cũng không khách sáo nữa. Diệp Hiểu, cậu cứ đồng ý với hắn đi. Để cho hắn hiểu được cái giá của việc đối đầu với phủ Vân Phong tôi là như thế nào”. Diệp Hiểu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Khôi bằng ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một người chết: “Được, tôi đồng ý với anh”. Diệp Hiểu đồng ý như vậy cũng có nghĩa là hai người Cung Lạc Hà và Lý Đồng Sơn nhất định phải đấu với nhau trong trận bán kết. Hai người họ có sợ không? Không sợ. Mà trái lại còn rất phấn khích. Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền tranh đấu nhiều năm như vậy mà vẫn bất phân thắng bại, Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà đã muốn đấu với nhau từ lâu rồi. Kết quả này bọn họ cầu còn không được. Thậm chí trong lòng họ còn thầm cảm ơn Lăng Khôi. Lăng Khôi bật cười: “Được. Chuẩn bị thi đấu thôi”. “Tôi sẽ đợi anh trên sàn đấu để tiễn anh lên đường”, Diệp Hiểu lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi về phía quảng trường bát quái. Lăng Khôi bước được vài bước rồi bỗng dừng lại, anh quay đầu liếc nhìn Tần Phong với một nụ cười ranh mãnh: “Tần Phong, ông có biết tại sao tôi lại lựa chọn như vậy không?” “Tại sao?”, Tần Phong rất vui vẻ, bởi vì ông ta tin chắc rằng mình sắp được nhìn thấy cảnh Lăng Khôi phải bỏ mạng trên sàn đấu. Lăng Khôi nói: “Chuyện mà ông muốn làm, tôi nhất định sẽ không để cho ông được toại nguyện. Ông mượn oai phong của phủ Vân Phong để chèn ép tôi, trả thù tôi. Chuyện này cũng chẳng có gì. Nhưng ông hãy nhớ lấy, làm kẻ thù của tôi sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ đấy”. “Phủ Vân Phong mấy người đã gửi gắm tất cả mọi hy vọng lên người Diệp Hiểu, mong chờ Diệp Hiểu giành được vị trí quán quân, nhằm củng cố sức mạnh của phủ Vân Phong, thậm chí còn muốn giúp Diệp Hiểu trở thành tông sư võ thuật. Nhưng tôi cứ muốn cản trở cậu ta đấy. Bởi vì người của phủ Vân Phong mấy người không xứng giành được vị trí quán quân. Mà Diệp Hiểu cậu ta lại càng không xứng”. Sau khi bỏ lại một câu hết sức ngang tàng như vậy, Lăng Khôi phất tay áo rời đi. “Ha ha ha, thằng nhóc mày đúng là ngây thơ, suy nghĩ viển vông”, Tần Phong cười lớn: “Đợi mày chết trên sàn đấu, tao sẽ xem mày có còn cười được nữa hay không”. Các tuyển thủ lọt vào top bốn lần lượt đứng bên trái và bên phải của quảng trường bát quái. Sau khi vào sân, theo hiệu lệnh của hai trọng tài, màn mở đầu của trận bán kết chính thức bắt đầu. Năm sáu trăm người xung quanh đều đang vây xem. Nhiều cao thủ bị loại trước đó đương nhiên cũng ở lại để tiếp tục theo dõi trận đấu. Không ai muốn bỏ lỡ một sự kiện quan trọng như thế này. Hướng Văn Địch nói: “Anh Tần không cần phải lo lắng, tuy Diệp Hiểu không phải là đệ tử chân truyền của sư phụ, nhưng cậu ấy là quái vật do phủ Vân Phong của nhà họ Diệp dốc lòng đào tạo bằng tất cả mọi tài nguyên. Trong thời gian luyện tập, cậu ấy đã được sư phụ chỉ điểm rất nhiều lần, mặc dù trẻ tuổi nhưng thực lực của cậu ấy đã vượt xa chúng ta thời còn trẻ. Lăng Khôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường, tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Hiểu”. Tần Phong cũng vô cùng tin tưởng Diệp Hiểu: “Điều quan trọng hơn là Diệp Hiểu rất kiêu ngạo. Trước đây Văn Địch cậu từng muốn nhận cậu ấy làm đệ tử, nhưng cậu ấy lại từ chối. Một thiên tài kiêu ngạo như cậu ấy bây giờ lại bị Lăng Khôi khiêu khích một cách công khai như vậy, kết cục sắp tới đây của Lăng Khôi tất nhiên không cần phải nói nhiều nữa”. Hai người kẻ tung người hứng, cực kỳ sảng khoái. “Tần Phong, Hướng Văn Địch, hai người vậy mà lại khắt khe với môn đồ của mình như vậy sao? Thật là khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt đấy”. Người vừa lên tiếng là Bắc Đường Mặc. Đêm qua, ông ta là người đã chuẩn bị phòng nghỉ cho Lăng Khôi. Điều này cho thấy Lăng Khôi muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tứ Phương Quán. Tần Phong nói: “Chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi, tôi có hơi khắt khe một chút, cũng chẳng hại gì”. Bắc Đường Mặc bật cười: “Nếu mọi chuyện không như hai người dự đoán, không biết hai người có còn cười được nữa không?” “Dự đoán ư?”, Tần Phong nói: “Anh Bắc Đường đã sống ở Cao Đường trong một thời gian dài nên không hiểu rõ lắm về những chuyện ở bên ngoài. Đây không phải là dự đoán, mà là một sự thật sắp xảy ra. Diệp Hiểu, là một quái vật tuyệt thế do phủ Vân Phong tôi đào tạo ra. Hào quang của cậu ấy dù là ai cũng không thể ngăn cản được!” Bắc Đường Mặc không nói gì nữa, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía sàn đấu trước mặt. Hai người Cung Lạc Hà và Lý Đồng Sơn đã bắt đầu giao đấu. Tất cả các giám khảo đều theo dõi với ánh mắt vô cùng háo hức. Biểu hiện của cả Cung Lạc Hà lẫn Lý Đồng Sơn đều vô cùng chói mắt. Mỗi một chiêu thức đều mang phong thái của các võ sư, xứng danh là cao thủ được đào tạo bởi Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Ngược lại, hai người Lăng Khôi và Diệp Hiểu vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương, từ đầu đến cuối vẫn chưa bắt đầu ra đòn. Diệp Hiểu nói một câu giống hệt như Hoa Thanh: “Lăng Khôi, nếu anh ngoan ngoãn quỳ xuống, đầu hàng nhận thua thì tôi sẽ cho được anh chết một cách dễ coi”. Thật quá ngạo mạn. Lăng Khôi thở dài: “Haiz, ông Diệp có ơn với tôi, tôi thật sự không muốn nhắm vào ông Diệp. Đang yên đang lành sao cậu lại đi làm con chó của Tần Phong làm gì? Bản thân Tần Phong chẳng qua cũng chỉ là con chó dưới chân ông Diệp mà thôi”. Dứt lời, Lăng Khôi bước từng bước về phía Diệp Hiểu. Anh bước rất chậm, trong mắt ngập tràn sự thương xót. “Bớt nói lời vớ vẩn, xuống địa ngục đi”, Diệp Hiểu đột ngột ra đòn. Hắn giống như một con dã thú, mỗi một lần ra đòn đều hét lên một câu. “Nội Tảo Thoái”. Một chân quét qua có thể đánh gãy sắt thép. “Ngoại Bài Liên”. Xòe hai tay ra có thể chống lại sức mạnh ngàn cân. “Thượng Hạ Liên Động, Song Phong quán Nhĩ”. Chân tay cùng tấn công, hai tay vỗ mạnh vào thái dương. “Phản Thủ Vi Công, Hồi Đầu Vọng Nguyệt”. Nhảy lên không trung, quay đầu lại đấm mạnh. Một loạt các đòn liên tiếp được kết hợp hoàn hảo, bùng nổ trong nháy mắt, thế tấn công khiến người ta phải kinh ngạc! Đây là tất cả những gì tinh túy nhất của Nội Gia Quyền, bất cứ một cao thủ nào đối mặt với những đòn liên tiếp như thế này, dù không chết thì cũng thành tàn phế. Nhiều năm nay, Diệp Hiểu vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào nắm đấm và đôi chân của mình. Thế nhưng... Lần này hắn nhận ra mình đã sai. Sau khi ra đòn liên tiếp như vậy mà hắn vẫn chưa chạm đến được sợi lông chân của Lăng Khôi. Lăng Khôi giống như một viên bi, hết nhảy sang trái lại nhảy sang phải. Hoặc là, Lăng Khôi từ đầu đến cuối vẫn không hề dừng bước, anh vẫn duy trì tư thế trước đó, bước từng bước về phía trước. Ba mét. Hai mét. Một mét. Người đàn ông trẻ tuổi giơ tay phải lên và thuận thế nắm lại giữa không trung, giống như muốn bắt lấy gió. Sau đó là một cú đấm tung ra. “Ầm!” Tựa như sức mạnh ngàn cân từ trên trời giáng xuống. Nặng tựa thái sơn, nhẹ tựa lông hồng. Diệp Hiểu bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối đập xuống, mà mặt đất cũng đập nát đầu gối. Bờ vai chịu lực mạnh khiến cho toàn bộ xương bả vai của hắn đều gãy nát. “Sao... sao có thể chứ?”, Diệp Hiểu như gặp phải ma, vẻ mặt hắn như không thể tin nổi. Cú đánh này đâu phải chỉ ngàn cân thôi đâu? Có thể nghiền nát toàn bộ quyền pháp của mình luôn mà. “Cậu tự khoe là đã luyện đến tinh hoa của Nội Gia Quyền ư? Vậy thì để tôi cho cậu xem thử Nội Gia Quyền của tôi là như thế nào”. Lăng Khôi nắm chặt tay lại và ngửa người ra sau, như thể đang giương cung lấy đà. “Thoát Thương Vi Quyền! Pháo Quyền!” Một cú đấm được tung ra. Như thể một mũi tên nhọn rời khỏi cung, viên đạn bắn ra khỏi nòng súng. “Ầm!” Một cú đấm dội thẳng vào ngực Diệp Hiểu. Thật sự khiến cho mặt đất rung động dữ dội. Chỉ thấy cơ thể của Diệp Hiểu đột nhiên bay ngược trở lại, liên tục trượt về phía sau đến cả trăm mét, cuối cùng nảy lên trên mặt đất, giống như một con lợn chết đập vào bục cao. Chương 283: Cuộc gặp gỡ bí mật Diệp Hiểu ngã ngay dưới chân Tần Phong. Cơ thể máu thịt lẫn lộn, máu văng tung toé, khắp người hắn cũng be bét máu. Hắn vô thức run bần bật ngay dưới chân Tần Phong. Sau đó chìm vào hôn mê. Mất đi tri giác. Lặng! Quá mức tĩnh lặng! Cả hội trường im như thóc. Ngay cả Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà đang quyết chiến cũng không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi. Một đấm đánh bại Diệp Hiểu, một đấm đánh văng hắn ra xa cả mấy trăm mét. Đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào cơ chứ? Dù là một người chuyên tâm khổ luyện như Lý Đồng Sơn cũng bị cú đấm này của Lăng Khôi làm cho đờ đẫn. Hắn đang thử đoán xem nếu như mình là Diệp Hiểu thì có thể chống cự được cú đấm kinh thiên động địa này của đối phương hay không? Không chắc chắn lắm! Cậu thanh niên này quá đáng sợ! Không đợi trọng tài tuyên bố quyết định chiến thắng, Lăng Khôi đã bước khỏi võ đài, dẫn theo Huyết Võ rời khỏi đám người, đi đến giữa toà nhà Tứ Phương Quán. Từ đầu tới cuối, Lăng Khôi không hề nói một câu nào. Đến khi bóng lưng của Lăng Khôi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người thì bọn họ mới hoàn hồn trở lại. “Mẹ kiếp, đó là Diệp Hiểu đấy! Là thiên tài số một mà phủ Vân Phong dùng toàn bộ tài nguyên để bồi dưỡng ra. Cậu ta đại diện cho tương lai của phủ Vân Phong, vậy mà lại bị đánh bại tàn bạo như vậy sao?” “Đâu chỉ là tàn bạo, rõ ràng là giết chết trong nháy mắt. Căn bản không ở cùng một đẳng cấp”. “Quá khủng khiếp, cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn sắp xuất hiện một con quái vật khổng lồ rồi”. “…” Lúc này giọng nói của trọng tài điều hành mới vang lên: “Võ đài số hai, Lăng Khôi thắng, vào vòng chung kết, có thể tham gia trận đấu tranh vị trí quán quân vào ngày mai!” Tần Phong loạng choạng suýt thì ngã trên mặt đất. “Bố”, Tần Thiếu Long tiến lên trước đỡ lấy ông ta. “Chuyện này không khoa học, thực lực của thằng nhãi đó sao có thể mạnh đến mức độ này được chứ?”, Tần Phong chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, dù ông ta đích thân ra tay thì e rằng cũng rất khó để làm được như vậy! … Đêm khuya, trăng sáng vời vợi. Vòng bán kết đã hạ màn. Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà chiến đấu kịch liệt ba trăm hiệp, sau hai tiếng đồng hồ thì Lý Đồng Sơn với biệt hiệu tường đồng vách sắt trăm trận không hề hấn gì đã bại trận! Cung Lạc Hà lọt vào vòng chung kết. Thế nhưng mọi người bên dưới giống như đã quên mất luôn trận đấu giữa Cung Lạc Hà và Lý Đồng Sơn. Tiêu điểm mà mọi người bàn luận chỉ có một người. Lăng Khôi. Ánh sáng của anh quá chói lóa. Bên trong toà nhà phủ Vân Phong. Ánh nến vẫn le lói trong đêm khuya. Các lãnh đạo cấp cao tập trung trong một căn phòng, sắc mặt ai trông cũng vô cùng khó coi. “Chú Tần Phong, chú không nên đối xử hà khắc với Lăng Khôi như vậy. Từ lúc bắt đầu đã không nên làm như thế”, Diệp Tử Khanh chỉ trích: “Vì muốn báo thù cho cháu trai Tần Sảng của chú mà hại phủ Vân Phong chúng ta mất đi một thiên tài tuyệt thế”. Hướng Văn Địch nói: “Tử Khanh, lời này nói ra hơi sớm đấy. Có thể Diệp Hiểu chỉ sơ suất thôi, nếu như ngay từ đầu Diệp Hiểu coi Lăng Khôi như một đối thủ thật sự thì có lẽ cục diện đã không như thế”. Tần Hoa Lệ nói: “Đúng. Lăng Khôi chỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi. Trước đó hắn che giấu tài năng quá kỹ, cố ý đánh lừa Diệp Hiểu nên mới chiếm lợi thế. Ngày mai hắn quyết đấu với Cung Lạc Hà chưa chắc có thể làm nên trò trống gì”. “Cháu không biết tại sao mọi người cứ nhất định phải đối đầu với Lăng Khôi như vậy, nhưng cháu cảm thấy anh ta rất không tệ”, Diệp Tử Khanh nói: “Sáng mai bố cháu đến đây rồi, tới lúc đó mọi người tự mình nói với bố cháu đi”. Diệp Tử Khanh bỏ lại một câu rồi rời đi. Cô ta không muốn nói chuyện với bọn họ nữa. Hướng Văn Địch hít sâu vào một hơi. Áp lực của hắn quá lớn. Lần này phủ Vân Phong tham gia cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, hắn là người dẫn dắt toàn cục. Vốn dĩ Lăng Khôi là người của phủ Vân Phong, vốn dĩ vinh quang này thuộc về phủ Vân Phong, thế nhưng lại bị Hướng Văn Địch tự tay bóp nát. Khiến cho người của phủ Vân Phong bị thiệt hại, tội trạng này nhất định sẽ bị trừng phạt. Tần Phong nói: “Văn Địch, cậu không cần phải cảm thấy áp lực. Ngày mai Lăng Khôi không thể giành được vị trí cao nhất được đâu. Chỉ cần hắn bại trong tay Cung Lạc Hà thì chúng ta không tính là thất trách”. Hướng Văn Địch nói: “Nói thật thì tôi vẫn cho rằng Cung Lạc Hà không phải đối thủ của Lăng Khôi”. Tần Phong nói: “Tôi có cách rồi, những chuyện tiếp theo cứ giao hết cho tôi. Nhất định tôi sẽ khiến cho Lăng Khôi chết trên võ đài vào ngày mai”. Hướng Văn Địch nói: “Được”. Tần Phong nói: “Rồi Lăng Khôi sẽ hiểu rằng hắn không xứng với vị trí quán quân, càng không xứng để xem cuốn sách quý cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Hắn muốn mượn nó để trở thành tông sư võ thuật ư? Cứ mơ đi!” … Bên trong toà nhà Bách Gia Quyền. Ánh nến lập loè nên trong phòng. “Đồng Sơn, cháu không cần phải có áp lực tâm lý. Thực lực của Cung Lạc Hà thật sự cao hơn cháu, cô ta tu luyện môn võ cổ truyền tuyệt thế, thứ võ công hiếm gặp trên trần đời”, Tiêu Lâm an ủi. “Thua thì cũng đã thua rồi, chú không cần phải an ủi cháu. Là bản thân cháu vô dụng”, Lý Đồng Sơn rất thẳng thắn thừa nhận: “Chỉ đáng tiếc là cháu đã mất đi cơ hội để được xem cuốn bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên. Đây là con đường nhất định phải đi qua khi muốn trở thành tông sư Trung Hải”. Tiêu Lâm nói: “Cháu nói đúng, từ xưa tới nay, tất cả những tông sư võ thuật ở Trung Hải đều phải đọc vô số sách quý của đạo sĩ Trung Nguyên trước khi trở thành tông sư”. Lý Đồng Sơn hỏi: “Chú, có một chuyện cháu không thể hiểu được”. Tiêu Lâm nói: “Chú biết cháu muốn nói điều gì. Chuyện này chú cũng không hiểu”. Tại sao từ trước đến nay những tông sư võ thuật mới của Trung Hải đều phải xem những cuốn bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên mới được? Không xem những cuốn sách của đạo sĩ Trung Nguyên thì không có cách nào trở thành tông sư võ thuật sao? Dựa theo những chuyện cũ thì đúng là như thế! Lý Đồng Sơn nói: “Cuốn sách quý bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên rốt cuộc là gì?” Tiêu Lâm nói: “Chú cũng không biết. Sau khi xem sách quý thì chưa chắc đã có thể trở thành tông sư võ thuật, thế nhưng không xem sách quý thì nhất định không có cách nào trở thành tông sư võ thuật được”. “Mấy người quá ngây thơ rồi. Tông sư võ thuật không đơn giản như vậy đâu”. Một giọng nói lạnh băng truyền tới. “Môn chủ!” Lý Đồng Sơn và Tiêu Lâm cùng đứng dậy, cung kính hành lễ. Môn chủ của Bách Gia Quyền – Tiêu Vô Ngôn. Ông ta là ngôi sao sáng trong giới võ thuật Trung Hải. Nói ra thì cũng được coi là sư huynh của Diệp Vân Phong. Ở những nơi bình thường, Tiêu Vô Ngôn sẽ không lộ diện. Dù là cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn bình thường, ông ta cũng sẽ không xuất hiện. Thế nhưng quán quân ngày mai có liên quan đến cuốn bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên nên ông ta mới đến. “Xin lỗi, tôi đã khiến môn chủ phải thất vọng rồi”, Lý Đồng Sơn cung kính khom lưng: “Xin môn chủ hãy trừng phạt”. Tiêu Vô Ngôn nói: “Tiêu Lâm nói không sai đâu. Cậu không tệ, thua một người phụ nữ như Cung Lạc Hà không có gì phải hổ thẹn”. Trong lòng Lý Đồng Sơn vô cùng kích động: “Đồng Sơn tôi xin được làm thân trâu ngựa để đền đáp cho Bách Gia Quyền”. Tiêu Lâm nói: “Môn chủ, trận tranh quán quân ngày mai không có người của Bách Gia Quyền chúng ta tham gia, thật ra ông cũng không cần phải tới”. Tiêu Vô Ngôn nói: “Không sao, cũng đã lâu rồi tôi không gặp quán chủ của đạo quán Tích Sơn, ngày mai vừa hay có thể gặp mặt. Hơn nữa tôi cũng muốn xem rốt cuộc biểu hiện của người tên Lăng Khôi này xuất chúng tới mức độ nào”. … Trong toà nhà Tứ Phương Quán. Lăng Khôi ngồi bên ánh nến đọc sách. Huyết Vũ vươn người bên cạnh Lăng Khôi để đốt nến: “Anh Lăng, biểu hiện của anh hôm nay tuyệt vời thật đấy. Bây giờ e rằng ba thế lực không thể ngồi yên được nữa rồi”. Lăng Khôi lật một trang sách, không lên tiếng. Huyết Vũ nói: “Lúc nãy Lý Đồng Sơn ra ngoài tìm anh, tôi nói anh đã đi nghỉ rồi”. Lăng Khôi lại lật thêm một trang sách, cũng không nói gì cả. Huyết Vũ nói: “Tiếp theo e rằng Bắc Đường Mặc sẽ tới, gặp hay là không đây?” Lúc này Lăng Khôi mới lên tiếng: “Nếu như chỉ có Bắc Đường Mặc tới thì cô cứ nói tôi đi nghỉ rồi”. Đúng vào lúc này, Bắc Đường Mặc bước vào bên trong. Đi bên cạnh Bắc Đường Mặc còn có Cung Lạc Hà và một người mặc đồ đen, đội mũ. Huyết Vũ nói: “Ông Bắc Đường Mặc, anh Lăng phải đi nghỉ rồi”. Người mặc áo đen cởi mũ xuống, để lộ ra gương mặt vô cùng khó coi: “Tôi là đại môn chủ Cung Tường của Tứ Phương Quán”. Tứ Phương Quán chia thành bốn quán Đông Tây Nam Bắc, Bắc Đường Mặc là môn chủ của Bắc Phương Quán, có địa vị rất cao trong Tứ Phương Quán. Thế nhưng người nắm quyền thật sự phía sau vẫn là đại môn chủ Cung Tường. “Huyết Vũ, pha trà”, Lăng Khôi đặt cuốn sách xuống, cười nói với Cung Tường: “Đại môn chủ, chào ông”. Nếu như chỉ có Bắc Đường Mặc tới thì đương nhiên Lăng Khôi chẳng có hứng thú gì. Cũng nói lên rằng Tứ Phương Quán không có chút thành ý nào. Trước đây Bách Gia Quyền muốn chiêu mộ anh, kết quả lại chỉ cử bà cụ Tư đến. Địa vị của bà cụ Tư quá thấp, cũng thể hiện rõ Bách Gia Quyền không hề có thành ý. Sao Lăng Khôi có thể nói chuyện với bà cụ Tư chứ? Lần này đại môn chủ của Tứ Phương Quán đích thân lộ diện, rất có thành ý, lúc này Lăng Khôi mới đồng ý chuyện trò. Chương 284: Nhận thua Bắc Đường Mặc và Cung Lạc Hà đều bị dọa giật nảy mình khi biết đại môn chủ Cung Tường đích thân đến đây. Theo như đã hẹn, ngày mai Cung Tường mới đến. Đột nhiên ông ta tới thăm vào đêm khuya, chuyện này đã vượt khỏi kế hoạch. Điều khiến hai người họ càng thêm kinh ngạc là sau khi Cung Tường xuất hiện thì ngay cả quần áo cũng không kịp thay, mà gọi bọn họ đến chỗ ở của Lăng Khôi. Bọn họ đi theo Cung Tường nhiều năm, rất ít khi thấy Cung Tường xem trọng một người như thế. Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Lăng Khôi đáng sao? Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều không phải là điều mà bọn họ có thể khống chế. Lăng Khôi pha trà xong thì đưa cho Cung Tường một ly. Lăng Khôi đưa tay làm động tác mời: “Đại môn chủ, mời uống trà”. Đại môn chủ nhấp một ngụm trà, nói: “Trà ngon, thuộc hạ của cậu đều rất giỏi, tài mạo song toàn”. Lăng Khôi nói: “Tôi chỉ là một thằng ở rể vô dụng của Trung Hải mà thôi, làm gì có thuộc hạ chứ, đại môn chủ đừng đùa như vậy”. Đại môn chủ nói: “Người phàm tục thì mắt nhìn kém, phủ Vân Phong có mắt không tròng, không nhìn ra tài năng của cậu, đây là tổn thất cực lớn của phủ Vân Phong”. Bắc Đường Mặc nói: “Không sai, từ ngày đầu tiên tổ chức cuộc thi đấu, cậu Lăng đã lọt vào top mười sáu, phủ Vân Phong lại không nỡ sắp xếp một phòng tốt trên núi cho cậu Lăng, quả thật là quá nhỏ mọn”. Đại môn chủ nói: “Tôi bất bình thay cho cậu đấy”. Lăng Khôi cười híp mắt. Nhân vật lớn như Cung Tường đích thân ra mặt, đêm khuya lại đến gặp mình. Đường nhiên là muốn chiêu mộ mình. Nhưng nhân vật lớn như vậy sẽ trực tiếp mở lời sao? Không đâu. Dường như Lăng Khôi đã nhìn thấu được suy nghĩ của đại môn chủ, anh bật cười nói: “Nếu phủ Vân Phong có một nửa tấm lòng của đại môn chủ, thì chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức này”. Cung Tường nói: “Tôi đã biết về mâu thuẫn giữa cậu và Tần Phong. Tần Sảng hung hăng tàn ác, nhà họ Tần hùng hổ dọa người, cái chết của Tần Sảng, không thể trách cậu. Bây giờ Tần Phong liên kết với Hướng Văn Địch, lấy danh nghĩa của phủ Vân Phong nhà họ Diệp gây áp lực cho cậu, muốn mượn cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn này để giết chết cậu”. Lăng Khôi nâng ly trà, không lên tiếng. Trong lòng anh rất khó xử vì ông Diệp có ơn với anh. Lăng Khôi quả thật không muốn đối địch với phủ Vân Phong. Cung Tường nói: “Nếu chỉ có Hướng Văn Địch và Tần Phong, tôi nghĩ cậu có thể tự đối phó. Nhưng tình hình ngày mai không đơn giản như vậy”. Lăng Khôi im lặng. Cung Tường nói tiếp: “Thái độ của Tần Phong và Hướng Văn Địch không đủ để đối phó với cậu. Quan trọng là thái độ của tông sư Diệp, ngày mai tông sư Diệp sẽ đích thân đến. Nếu ông ta lựa chọn bảo vệ Tần Phong thì chuyện sẽ rất bất lợi với cậu”. Lăng Khôi nói: “Tôi biết đại môn chủ muốn nói gì”. Nếu Lăng Khôi bằng lòng bước vào Tứ Phương Quán thì anh sẽ có chỗ dựa. Cho dù tông sư Diệp muốn bảo vệ Tần Phong, đối phó Lăng Khôi thì cũng không dám làm gì quá đáng, sức mạnh của Tứ Phương Quán đủ để chống lại phủ Vân Phong. Đây đại khái chính là ý đồ của Cung Tường. Cung Tường nói: “Cậu là người thông minh, nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng là được”. Nói xong, Cung Tường đứng dậy, xoay người rời đi. Lăng Khôi liếc nhìn Cung Tường. Ông ta đến đây là để bày tỏ ý này sao? Ông ta không hề quan tâm Cung Lạc Hà có thể đoạt được giải quán quân hay không à? Điều này không hợp với lẽ thường. Hoặc là nói, suy nghĩ của Cung Tường vượt xa người bình thường. Lúc đi ra cổng lớn, Cung Tường quay đầu liếc nhìn Cung Lạc Hà: “Lạc Hà, trận chung kết ngày mai, con cứ nhận thua luôn đi”. Ông ta để lại một câu rồi bỏ đi. Lăng Khôi sững sờ, Cung Tường, ông có cần nói thẳng như vậy không? Bắc Đường Mặc cúi chào tạm biệt rồi rời đi. Cung Lạc Hà trừng mắt với Lăng Khôi, khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm, nhưng bị Bắc Đường Mặc kéo mạnh nên đành rời đi với vẻ mặt không phục. Huyết Vũ tiễn bọn họ, sau khi quay lại liền nói: “Cung Tường này là một nhân vật lớn”. Lăng Khôi nói: “Biết cái nào nên chọn cái nào nên bỏ, thâm sâu khó lường”. Huyết Vũ nói: “Anh nghĩ thế nào?” Lăng Khôi nói: “Có lẽ Cung Tường này có thể trở thành bạn rất tốt, nhưng nếu ông ta không thể chấp nhận điểm này, cứ buộc phải chiêu mộ tôi về dưới trướng ông ta thì e rằng không được”. Huyết Vũ mỉm cười. “Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi”. Hôm sau, mặt trời chói sáng rực rỡ. Ánh sáng bình minh màu đỏ chiếu rọi cả đỉnh núi. Sắc trời vừa sáng, quảng trường bát quái đã có không ít người tụ tập, đợi mở màn trận chung kết. Lăng Khôi thoải mái rửa mặt, thay bộ đồ đại cán màu xanh đậm, ăn bữa sáng, sau đó theo Huyết Vũ ra khỏi phòng. Trận chung kết, đối với bất kỳ cao thủ nào mà nói, đều là chuyện lớn cả đời. Nhưng nét mặt Lăng Khôi lại rất ung dung. Huyết Vũ mặc sườn xám bó sát người màu đỏ đậm, rực rỡ chói mắt, lấp lánh cả hiện trường. Dọc đường đi đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người. Theo thường lệ, Lăng Khôi bước lên võ đài cao, chờ bài diễn thuyết của các trọng tài. Cung Lạc Hà mặc trang phục màu tím, đứng trên võ đài cao từ sớm, nhìn thấy Lăng Khôi bước lên, thái độ của cô ta rất phức tạp, ban đầu vốn dĩ cô ta nghĩ chắc chắn mình sẽ dành được giải quán quân. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên Lăng Khôi không có tiếng tăm. Đại môn chủ còn muốn cô ta nhận thua tại chỗ. Dựa vào đâu cơ chứ? Các người đã nhận định Cung Lạc Hà tôi nhất định không phải đối thủ của Lăng Khôi sao? Các người xem thường tôi như vậy à? “Đại môn chủ - Cung Tường của Tứ Phương Quán đến!” Trong một tràng vỗ tay, Cung Tường chậm rãi bước lên võ đài. “Môn chủ - Tiêu Vô Ngôn của Bách Gia Quyền đến!” Cùng lúc tiếng vỗ tay vang như sấm. Ba người ngồi vào hai bên trái phải của đài cao, vị trí ở giữa thì để trống. Dưới ánh mắt của mọi người, một giọng nói vang dội cuối cùng cũng vang lên. “Tông sư Diệp đến!” Diệp Vân Phong mặc áo choàng dài màu đen, chậm rãi bước lên đài cao. Diệp Tử Hùng mặc quân phục đứng ở bên cạnh cụ ấy. Lăng Khôi liếc mắt nhìn qua, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Tử Hùng. Tướng quân của quân hộ vệ Trung Hải. Tướng lĩnh cao nhất thống lĩnh quân hộ vệ Trung Hải. Luồng hơi thở trên người hắn vừa nhìn đã biết từng trải qua hàng trăm trận đánh, nhân vật lớn rong ruổi chiến trường, mang đến cho người khác cảm giác uy nghiêm áp lực cực lớn. Trong lòng Lăng Khôi cũng không khỏi liếc nhìn người này. Không tệ, là một nhân vật lớn. Hai bố con bước lên đài, Diệp Vân Phong ngồi vào vị trí đầu, ngồi giữa Tiêu Vô Ngôn và Cung Tường. “Chào tông sư Diệp!” “Chào tông sư Diệp!” Dù là ông lớn như Tiêu Vô Ngôn và Cung Tường, nhìn thấy Diệp Vân Phong cũng không khỏi chắp tay hành lễ, thái độ vô cùng cung kính. Phổ Lâm nói với thái độ cung kính: “Tông sư Diệp, hôm nay là trận chung kết của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm một lần, hai tuyển thủ đã vào sân rồi, tiếp theo có phải ông nên nói mấy câu không?” Phổ Lâm là người chủ trì của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần này, nhưng tông sư Diệp đã đến, đương nhiên ông ta phải nhún nhường, tỏ ra cung kính. Diệp Vân Phong cười vang nói: “Không cần, mọi thứ cứ theo quy tắc là được”. “Vậy thì tôi tuyên bố trận chung kết bắt đầu”, Phổ Lâm hành lễ với Diệp Vân Phong, sau đó nói với hai người Lăng Khôi: “Hôm nay là trận chung kết của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, người thắng cuộc có thể trở thành học trò của tông sư Diệp, còn có thể vào nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên, được xem bí kíp võ công cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Mọi người đều biết, đạo sĩ Trung Nguyên là cụ tổ mở đầu cho giới võ thuật Trung Hải, để lại những cuốn bí kíp võ công, đó lại là con đường duy nhất mà những ai đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao cần phải bước qua để đạt đến cảnh giới tông sư võ thuật. Hai vị, phải trân trọng cơ hội lần này đấy, bắt đầu đi”. Hiện trường như sắp nổ tung. “Cung Lạc Hà là thiên tài đứng đầu Tứ Phương Quán, được sử dụng mọi tài nguyên của Tứ Phương Quán. Hôm qua ngay cả Lý Đồng Sơn trăm trận trăm thắng, cũng bại trong tay cô ta. Giải quán quân lần này chắc chắn sẽ thuộc về Cung Lạc Hà”. “Sức mạnh của Lăng Khôi này cũng phi phàm, một quyền đã đánh Diệp Hiểu ra nông nỗi đó, quả thật đáng sợ, Lăng Khôi cũng có sức mạnh tương đương đấy”. “...” Mọi người bàn tán sôi nổi. Các trọng tài trên đài cao đều tò mò bàn tán, dù bọn họ xem trọng Cung Lạc Hà thế nào, cũng không dám xem thường Lăng Khôi. Trận chiến đấu tiếp theo này, các trọng tài đều không dám chắc được điều gì. Đúng lúc này Cung Lạc Hà lên tiếng: “Tôi nhận thua!” Toàn quảng trường bùng nổ! Cái gì? Chưa đánh mà cô đã nhận thua rồi sao? Đây không phải là trận quyết đấu bình thường, mà là trận chung kết đấy. Cô nhận thua như vậy có phải hơi tùy tiện không? Đừng bốc đồng như vậy chứ! Phổ Lâm hít sâu một hơi, nói: “Cung Lạc Hà, cô phải nghĩ kỹ đấy, đây là trận chung kết, hôm nay cô nhận thua, cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần sau thì phải đợi ba năm sau, hơn nữa cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm sau, cho dù cô đoạt giải nhất, cũng không thể vào nơi tu hành của đại sư Trung Nguyên”. Cung Lạc Hà nói một cách chắc chắn: “Tôi nghĩ kỹ rồi”. Tần Phong như sắp phát điên: “Không được, trận chung kết liên quan đến vinh dự của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, không có tiền lệ nhận thua, trận chiến này buộc phải đánh, nếu không thì Cung Lạc Hà cô là đang khinh thường cả võ thuật Trung Hải”. Kế hoạch của Tần Phong là gì? Là nhân lúc Cung Lạc Hà giao đấu với Lăng Khôi, sẽ âm thầm giết chết Lăng Khôi. Ông ta cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ. Kết quả cô ta lại nhận thua khiến Tần Phong không có cách nào ra tay được. Cung Lạc Hà nói: “Tôi tự biết không phải đối thủ của anh Lăng nên nhận thua ngay từ đầu”. Lúc Cung Lạc Hà nói ra câu này, trong lòng vô cùng không cam tâm. Nhưng hết cách, đại môn chủ đã có lệnh, cô ta không thể không nghe theo. Tần Phong nói: “Tôi nói rồi, không được”. Chương 285: Lăng Khôi bị bắt trói “Điều này quả thực không phù hợp với quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn”, lúc này, Hướng Văn Địch cũng đứng lên: “Bây giờ có nhiều người đang ngẩng đầu ngóng trông, nếu cô nhận thua thì chẳng phải rất có lỗi với khán giả sao? Hơn nữa, tông sư Diệp cũng đích thân tới hiện trường, cô định coi thường tông sư Diệp ư?” Cung Lạc Hà vốn đã không vui, lúc này càng trở nên khó chịu. Chết tiệt, tôi nhận thua đã nhục nhã lắm rồi, ngay cả điều này các người còn không cho phép sao? Lời nói của Cung Lạc Hà tôi không có trọng lượng đến vậy cơ à? “Quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn không nói là không thể nhận thua. Chỉ cần hai bên đồng ý thì hoàn toàn có thể”, Cung Lạc Hà quyết tâm nói. Nghe vậy, mọi người khó có thể phản đối. Vì quả thực là như vậy. Tần Phong liếc nhìn Cung Tường: “Đại môn chủ, đây là nhân tài do Tứ Phương Quán các ông bồi dưỡng ra sao? Lẽ nào ông không cảm thấy mất mặt à? Lẽ nào ông không cảm thấy Tứ Phương Quán sẽ mất hết thể diện sao?” Cung Tường nói: “Lạc Hà nhận thua, là do biết rõ sức mình. Tôi cảm thấy không có gì không tốt cả, hơn nữa trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn hoàn toàn có thể nhận thua”. Tần Phong bặm chặt môi dưới, không nói nên lời. Theo kế hoạch, hôm nay, chỉ cần Lăng Khôi đấu với Cung Lạc Hà thì Lăng Khôi sẽ thua. Bởi vì ông ta đã động tay vào quần áo của Cung Lạc Hà, chỉ cần Cung Lạc Hà phất tay áo, từ trong tay áo sẽ tỏa ra một luồng khí thơm không màu, mùi thơm này đủ để khiến động tác của Lăng Khôi chậm lại, rồi bất tỉnh. Mùi thơm này là gì? Sevoflurane. Tên hóa học là (fluoro methoxy) propane, là một loại thuốc gây mê toàn thân trong y tế, dễ dàng bay hơi, một khi Lăng Khôi hít vào thì cơ thể sẽ bị gây mê. Giờ Cung Lạc Hà đầu hàng, chẳng phải là sẽ làm hỏng kế hoạch của Tần Phong sao? Tần Phong đương nhiên là không cam lòng, vội nói: “Sư phụ, hành vi này gây tổn lại rất lớn đối với tinh thần võ thuật Trung Hải. Vẫn mong sư phụ đừng cho phép”. Vào thời điểm then chốt, Tần Phong chỉ có thể nhờ cậy Diệp Vân Phong. Chỉ cần Diệp Vân Phong nói không thể nhận thua thì chắc chắn sẽ không có ai dám phản đối, ngay cả Phổ Lâm và bốn vị trọng tài cũng không tiện nói nhiều. Diệp Vân Phong nhìn Cung Lạc Hà rồi nói: “Nhận thua, cô không những không có cơ hội trở thành người giỏi nhất, mà còn mang tiếng xấu nhu nhược. Điều này rất bất lợi cho sự phát triển sau này của cô, cô đã nghĩ kỹ chưa?” Cung Lạc Hà nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi”. Tần Phong gật đầu: “Vậy tôi không còn gì để nói”. Tần Phong nhắm mắt lại, tỏ vẻ không quan tâm nữa. Phổ Lâm miễn cưỡng thông báo: “Tôi tuyên bố, cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần này, quán quân thuộc về Lăng…” Chữ “Khôi” còn chưa kịp nói ra. Tần Phong đột nhiên lớn tiếng nói: “Đạo sĩ Phổ Lâm, đợi đã”. Phổ Lâm nói: “Ồ? Ông Tần, ông còn muốn nói gì sao?” Tần Phong nói: “Phẩm chất làm người của Lăng Khôi không tốt, tài đức không cao, năng lực võ thuật còn mơ hồ, không xứng với vị trí đứng đầu. Lúc trước cháu trai tôi là Tần Sảng đã chết trong tay hắn”. Lúc này, Tần Phong rất không cam lòng, nhất định phải ngăn cản chuyện này. Nếu để Lăng Khôi giành được chức quán quân, biết được bí kíp của đạo sĩ Trung Nguyên thì sau này có thể trở thành tông sư võ thuật. Cho dù không trở thành tông sư võ thuật thì thực lực cũng có thể vượt qua Tần Phong. Đến lúc đó, nhà họ Tần sẽ rất khó để chống lại Lăng Khôi. Thậm chí còn có khả năng bị Lăng Khôi phản kích. Tần Phong làm sao có thể chịu đựng được chứ? Cung Tường nói: “Ông Tần, ông từng nói rồi. Đây là ân oán cá nhân của các ông, không liên quan đến phẩm chất đạo đức”. Tần Phong nói: “Chúng ta đều biết cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn là sân khấu hợp nhất ba thế lực để đào tạo ra các nhân tài võ thuật. Trăm năm nay, ba thế lực đã đổ rất nhiều tài nguyên vào đó. Ngay cả đạo quán Tích Sơn cũng không ngại lấy ra bí kíp võ thuật của đạo sĩ Trung Nguyên để bồi dưỡng nhân tài trụ cột. Nếu chúng ta nuôi dưỡng mầm tai họa thì sẽ gây tổn hại lớn cho giới võ thuật Trung Hải”. Rất nhiều người đồng ý với ý kiến này. Quả thực đúng là như vậy. Giới võ thuật Trung Hải, từ thời đạo sĩ Trung Nguyên đến nay đã lưu truyền hơn hai trăm năm, quả là không dễ dàng. Năm đó, Cung Tường, Tiêu Vô Ngôn, Diệp Vân Phong đều là những người đứng đầu, cuối cùng trở thành trụ cột của Trung Hải, phát triển giới võ thuật Trung Hải và kế thừa tinh thần võ thuật. Tần Phong nói tiếp: “Trước đây, Lăng Khôi đã giết Tần Sảng, Trần Vũ Anh. Thậm chí còn đánh đại sư Diệp Hùng tàn phế. Sư phụ của đại sư Diệp Hùng là Lam Ngạo Thiên đấy! Lam Ngạo Thiên đã bắt đầu trả thù rồi, không bao lâu nữa sẽ tiến vào Trung Hải. Đến lúc đó, giới võ thuật Trung Hải chúng ta lại phải đối mặt với cơn bão đẫm máu”. “Suy cho cùng, Lăng Khôi chính là mầm tai họa của giới võ thuật Trung Hải. Lão già ma quái Lam Ngọa Thiên vì để giết Lăng Khôi mà lại đến Trung Hải. Nếu chúng ta đẩy hắn lên vị trí đứng đầu thì Lam Ngạo Thiên sẽ cho rằng giới võ thuật Trung Hải chúng ta đang bao che cho Lăng Khôi”, giọng của Tần Phong càng nói càng vang: “Đến lúc đó, có biết bao nhiêu người vô tội trong giới võ thuật sẽ phải chết oan đây?” “Giới võ thuật Trung Hải bị Lam Ngạo Thiên chèn ép hãm hại nhiều năm trước vẫn chưa đủ sao? Nếu không phải có sư phụ của tôi ra mặt, dốc toàn bộ sức lực đánh bại Lam Ngạo Thiên, thì e là giới võ thuật Trung Hải bây giờ đã nằm trong tay Lam Ngạo Thiên rồi”. “Chúng ta không những không thể để Lăng Khôi trở thành người đứng đầu, mà còn phải trấn áp hắn, vạch ra ranh giới rõ ràng với hắn. Thậm chí là giết hắn, giao xác hắn cho Lam Ngạo Thiên. Làm vậy mới có thể xua tan cơn hận thù trong lòng Lam Ngạo Thiên, để ông ta quay về nước ngoài, không nhúng tay vào giới võ thuật Trung Hải nữa”. “Có lẽ mọi người đã nhận được tin tức, Lam Ngạo Thiên đã nói muốn bước vào giới võ thuật Trung Hải để báo thù cho Diệp Hùng. Còn nửa tháng nữa, Lam Ngạo Thiên sẽ đến Trung Hải”, lời này của Tần Phong như sét đánh ngang tai. Đánh thẳng vào tim mọi người. Toàn thể mọi người chết lặng. Bốn vị trọng tài khác và người đứng đầu ba thế lực đều tái mặt. Bởi vì năm đó Lam Ngạo Thiên quá lợi hại! Một mình cụ ta ép toàn bộ giới võ thuật Trung Hải không ngẩng đầu lên được, bao nhiêu cao thủ trong giới võ thuật đã chống lại Lam Ngạo Thiên, dẫn đến vô số người chết và bị thương. Cuối cùng Diệp Vân Phong ra mặt, cũng chỉ thắng được nửa chiêu. Sau đó, Lam Ngạo Thiên rời khỏi Trung Hải, ra nước ngoài, mở lại sơn môn, tạo sự nghiệp lớn hơn. Nếu bây giờ cụ ta trở lại, thì cả giới võ thuật Trung Hải đều không có tự tin có thể chống lại Lam Ngạo Thiên. Diệp Vân Phong liếc nhìn Lăng Khôi, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Tần Phong lớn tiếng nói: “Giới võ thuật Trung Hải chúng ta đã hy sinh vô số cao thủ, mới đổi lại được hai mươi năm thái bình. Nếu bây giờ Lam Ngạo Thiên quay lại một lần nữa thì chúng ta sẽ không chống lại nổi. Tôi đề nghị, lập tức giết Lăng Khôi, dâng đầu hắn cho Lam Ngạo Thiên, để giới võ thuật Trung Hải thoát khỏi đại họa này”. “Tôi đồng ý với ý kiến của Tần Phong”, Hướng Văn Địch là người đầu tiên đứng lên biểu quyết. Tiêu Lâm nói: “Tôi đồng ý”. Phủ Vân Phong và Bách Gia Quyền cũng đồng ý. Trong số ba thế lực, hai bên đã đồng ý giết Lăng Khôi, để đổi lấy sự thái bình của Trung Hải. Ý kiến của Tứ Phương Quán dường như không quan trọng nữa. Nhưng Cung Tường vẫn bày tỏ quan điểm riêng của mình: “Tinh thần và khí phách của giới võ thuật Trung Hải đã sa sút đến mức này rồi sao? Năm đó đạo sĩ Trung Nguyên phong thái cỡ nào? Dẫn dắt mấy chục nghìn đệ tử, chống lại kẻ địch. Đến bây giờ, mọi người lại hèn hạ vậy sao?” Tần Phong nghiêm giọng nói: “Hy sinh một mình Lăng Khôi là có thể đổi lấy sự thái bình của cả Trung Hải, cứu được vô số sinh linh vô tội. Với đạo nghĩa nay, tôi nghĩ sẽ không có ai phản đối”. Tất cả mọi người câm như hến. Không một ai phản đối. Diệp Vân Phong thở dài: “Lăng Khôi, cậu còn điều gì muốn nói không?” Lăng Khôi cười. Nụ cười vô cùng tà quái: “Tôi không có gì để nói”. “Vậy thì cứ làm thế đi”, Diệp Vân Phong phất tay, giải quyết dứt khoát. Tần Phong vui mừng: “Người đâu, lập tức giết Lăng Khôi”. “Đợi đã!” Cung Tường nói: “Các người muốn giết Lăng Khôi để đổi lấy sự thái bình của giới võ thuật Trung Hải, thì tôi không thể ngăn cảm. Nhưng bây giờ Lam Ngạo Thiên còn chưa tới, các người giết người có phải là sớm quá không?” Tần Phong nói: “Đại môn chủ, ông có ý gì?” Cung Tường nói: “Có thể tạm thời giam giữ Lăng Khôi, tại đạo quán Tích Sơn, ba thế lực đều có thể giám sát. Đợi đến lúc Lam Ngạo Thiên đến Tích Sơn, nếu Lam Ngạo Thiên chấp nhận đầu của Lăng Khôi, rút khỏi Trung Hải thì lúc đó giết Lăng Khôi vẫn chưa muộn”. Tần Phong nói: “Lam Ngạo Thiên đã nói rõ rồi, lần này đến Trung Hải là để báo thù cho Diệp Hùng Và Trần Vũ Anh. Nếu giết sớm, thành ý của giới võ thuật Trung Hải chúng ta sẽ càng rõ ràng hơn”. Cung Tường nói: “Ai cũng biết Lam Ngạo Thiên vô cùng xảo quyệt, lòng tham không đáy. Ngộ nhỡ đến lúc đó ông ta không chỉ muốn đầu của Lăng Khôi thì sao? Ít nhất cũng phải để Lam Ngạo Thiên ký vào thỏa thuận rời khỏi Trung Hải, rồi các người giết Lăng Khôi thì mới có ý nghĩa”. Lời này không sai. Mọi người lần lượt bày tỏ sự tán thành. Tần Phong cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Được, để hắn sống thêm nửa tháng. Người đâu, dùng xích sắt, trói hắn lại”. Ngay sau đó, Hướng Văn Địch, Tần Thiếu Long đã đích thân ra tay, dùng dây xích to dài, trói tay Lăng Khôi lại”. “Tần Phong, tôi đã đánh giá thấp sự nham hiểm của ông rồi. Ông giỏi lắm”, Lăng Khôi để lại một câu, sau đó bị người lôi đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.