Chương trước
Chương sau
: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng Đối với nhà họ Tô mà nói, việc sáp nhập của tập đoàn Nhân Hòa và tập đoàn Hân Vũ có thể gây ra một làn sóng lớn giống như một vụ bom nổ. Hai tháng trước, doanh thu hàng tháng của nhà họ Tô đã đạt bảy mươi phần trăm so với tập đoàn Hân Vũ. Hơn nữa nhờ dự án y học thảo dược liên tục tăng lên, khoảng cách doanh thu của hai tập đoàn lớn ngày càng thu hẹp. Tháng trước, doanh thu hàng tháng của tập đoàn Tô Thị đã đạt đến tám mươi phần trăm so với tập đoàn Hân Vũ. Tháng này, ước tính doanh thu hàng tháng của tập đoàn Tô Thị bằng chín mươi phần trăm tập đoàn Hân Vũ. Theo dự đoán của bà cụ Tô và Tô Thần, nhiều nhất là tháng sau, doanh thu của tập đoàn Tô Thị có thể vượt qua tập đoàn Hân Vũ trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải là ước mơ ba đời của người nhà họ Tô. Nhà họ Tô do bà cụ Tô và Tô Thần quản lý, nhìn thấy chỉ còn một tháng cuối cùng là hoàn thành được cú lội ngược dòng với tập đoàn Hân Vũ, đem đến vinh quang cho nhà họ Tô. Nhưng chính vào lúc này, tập đoàn Hân Vũ tuyên bố sáp nhập với tập đoàn Nhân Hòa. Chính thức xóa bỏ cái tên tập đoàn Hân Vũ và tập đoàn Nhân Hòa lên thay thế. Doanh thu đã tăng lên mười phần trăm trên nền tảng của tập đoàn Hân Vũ trước đó. Trì hoãn thời gian hoàn thành mục tiêu của nhà họ Tô. Bà cụ Tô rất lo lắng về việc này, lần nữa nhấn mạnh trong cuộc họp: “Chúng ta phải nhanh chóng mở rộng tập đoàn Tô Thị, không ngừng mở rộng các kênh kinh doanh, phấn đấu đạt doanh thu hàng tháng vượt tập đoàn Nhân Hòa trong vòng hai tháng, xông thẳng đến vị trí đầu tiên trong các tập đoàn y dược ở Trung Hải. Nhà họ Tô chúng ta nhất định sẽ làm được”. Mấy lời của bà cụ Tô tạo ra lòng tin cho rất nhiều người nhà họ Tô. Tô Thần nghe thế cũng nhiệt liệt vỗ tay: “Bà nội có quyết tâm như thế là phúc đức của nhà họ Tô. Nhà họ Tô chúng ta chưa từng đứng gần vị trí đỉnh cao như hiện nay. Vốn dĩ tháng sau là có thể vượt qua tập đoàn Hân Vũ, nhưng không ngờ cậu Lăng lại sáp nhập tập đoàn Hân Vũ vào tập đoàn Nhân Hòa, xem ra cậu Lăng vô cùng xem trọng Tô Duệ Hân. Cạnh tranh giữa chúng ta và tập đoàn Hân Vũ lại trở thành cạnh tranh với tập đoàn Nhân Hòa. Đối thủ lớn nhất của chúng ta cũng từ nhà họ Hàn lại trở thành Tô Duệ Hân, đúng là trò cười”. Sắc mặt mọi người đều rất khó coi. Không ai ngờ được Tô Duệ Hân mà mọi người xem thường lại trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhà họ Tô. Một mình cô quản lý tập đoàn Nhân Hòa. Hiện giờ còn vượt qua cả nhà họ Tô. Chuyện này như đang vả thẳng vào mặt bọn họ. Bà cụ Tô nói: “Bà cũng không ngờ cậu Lăng lại xem trọng người tình như Tô Duệ Hân. Bất kể Tô Duệ Hân đắc tội với nhà họ Đường hay nhà họ Tần, cậu Lăng đều không chút kiêng dè mà đứng ra che chở cho nó. Người tình Tô Duệ Hân này có trọng lượng trong lòng cậu Lăng đến thế sao?” Trước đây Tô Duệ Hân nhiều lần chọc phải các gia tộc lớn, bà cụ Tô đều cho rằng cậu Lăng sẽ không vì một cô bồ nhí nhỏ bé mà đối đầu lại với các gia tộc lớn. Nhưng cậu Lăng lại hết lần này đến lần này không hề để ý mà giúp Tô Duệ Hân giải quyết, thậm chí không tiếc mua lại cả tập đoàn Hàn Thị tặng cho Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân cũng trở thành người nắm giữ tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải chỉ trong một thời gian ngắn. Khiến người khác cực kỳ ghen tị. Cậu Lăng đối xử với Tô Duệ Hân quá tốt khiến ai trong nhà họ Tô cũng đỏ mắt ghen tị. Bây giờ Tô Duệ Hân đang đứng ở đỉnh cao, tất cả tài sản và địa vị đều vượt xa bất kỳ ai trong nhà họ Tô bao gồm cả bà cụ Tô. Tô Thần nghiến răng nói: “Tô Duệ Hân tưởng dựa vào cậu Lăng là có thể vượt hơn nhà họ Tô chúng ta sao? Nó sai rồi, nhà họ Tô sắp vượt qua tập đoàn Nhân Hòa để ngồi lên vị trí đỉnh cao trong ngành y dược Trung Hải rồi”. Lúc này Tô Ba bước đến nói: “Bà à, chúng ta phải đứng ở phía đối lập với Tô Duệ Hân sao?” Bà cụ Tô liếc nhìn Tô Ba, khinh thường nói: “Sao thế, cháu có ý kiến gì à?” Tô Ba nói: “Cháu chỉ nghĩ bây giờ tập đoàn Nhân Hòa của Tô Duệ Hân đang trong thời kỳ phát triển nhất, chúng ta có thể hợp tác nhưng không thể trở thành đối thủ, nếu không nhà họ Tô sẽ chịu thiệt”. Tô Toàn quát: “Tô Ba, mày câm miệng lại. Giờ nhà họ Tô chúng ta sắp đạt đến đỉnh cao rồi, mày không thể có chút chí khí được sao? Cứ làm lung lay tinh thần của nhà họ Tô như thế, tao sẽ nhốt mày ở nhà đấy”. Tô Toàn sợ bà cụ Tô phạt Tô Ba nên lên tiếng trách cứ Tô Ba trước, vừa cảnh cáo hắn vừa nhìn sắc mặt bà cụ Tô. Tô Thần nói: “Tô Ba, tầm nhìn của cậu hạn hẹp quá. Tô Duệ Hân còn trẻ đã tùy tiện tiếp nhận sản nghiệp một tập đoàn lớn như thế, nó không có khả năng quản lý tập đoàn Nhân Hòa lớn thế đâu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện”. Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Tô Thần nói đúng đấy, Tô Duệ Hân không có khả năng quản lý tập đoàn doanh nghiệp mấy chục nghìn người. Mặc dù tập đoàn Nhân Hòa có cậu Lăng chống lưng nhưng nhà họ Tô lại đang kiểm soát khá tốt trình độ công nghệ y tế mới đại diện bằng thuốc y học thảo dược. Chúng ta đại diện cho thị trường và tương lai. Trước đó chúng ta chủ động đến tìm Tô Duệ Hân để hợp tác, có ý muốn giao quyền đại diện thuốc y học thảo dược cho nó, kết quả lại bị Tô Duệ Hân từ chối. Đây là cơ hội duy nhất để nó vượt qua chúng ta, đáng tiếc đã bị nó cắt đứt rồi. Doanh thu hàng tháng của tập đoàn Tô Thị đã đạt hơn bảy mươi phần trăm so với tập đoàn Nhân Hòa, tại sao không thể vượt qua nó được chứ?” Tô Ba nói: “Bà à, Tô Duệ Hân chỉ có thể làm bạn, không thể trở thành kẻ thù. Đây là đạo lý sinh tồn của nhà họ Tô”. Bà cụ Tô nói: “Mọi người sống dưới sự ám ảnh của tập đoàn Hàn Thị quá lâu rồi, đã quen với sự sợ hãi và việc phải nghe theo lệnh người khác, quỳ quá lâu thì không thể đứng lên được. Nhưng lần này nhà họ Tô chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình để đứng lên. Liễu Oanh tôi nhất định sẽ hoàn thành được chuyện mà cả đời ông cụ Tô chưa thể hoàn thành, sẽ dẫn dắt nhà họ Tô bước lên đỉnh cao trở thành tập đoàn đứng đầu ngành y dược Trung Hải”. Mọi người đều vỗ tay nhiệt tình. Bà cụ Tô đắc ý nói tiếp: “Tôi tuyên bố tiếp theo đây cho dù tập đoàn Nhân Hòa có làm gì, chúng ta cũng phải làm thế. Trong hai tháng tiếp theo, mục tiêu kinh doanh tăng lên ba mươi phần trăm, nhất định phải hoàn thành doanh thu hàng tháng vượt tập đoàn Nhân Hòa trong vòng hai tháng”. “Vâng, thưa bà!” “Có bà làm chủ tình thế, chắc chắn có thể hoàn thành được mục tiêu trong vòng hai tháng”. “Nhà họ Tô chúng ta sắp bước lên đỉnh cao của giới y dược Trung Hải rồi, mới nghĩ thôi đã thấy sung sướng”. … Tập đoàn Nhân Hòa và tập đoàn Hân Vũ sáp nhập là chuyện kinh thiên động địa với cả giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải. Thậm chí ngay cả Tô Duệ Hân cũng chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Lúc trước mặc dù bệnh viện trên mảnh đất ở Ngô Giang mà cô vận hành có thanh thế lớn, được xã hội hưởng ứng mạnh mẽ nên doanh thu cũng rất khá. Sau đó thành lập tập đoàn Nhân Hòa, mặc dù phát triển ở mức ổn định. Từ những khía cạnh này có thể thấy Tô Duệ Hân có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh. Nhưng nếu so sánh tập đoàn Nhân Hòa với tập đoàn Hân Vũ thì chỉ là một giọt nước trong đại dương. Bao nhiêu người đều nghi ngờ Tô Duệ Hân có thể quản lý được tập đoàn Hân Vũ cực lớn này hay không. Lúc đầu sáp nhập, có rất nhiều lời bàn tán nghi hoặc. Thậm chí ngay cả đám người Ngô Thanh Hải, Trần Lâm cũng không tin vào năng lực của Tô Duệ Hân. Nhà họ Tô đang vực dậy quá nhanh, tùy tiện sáp nhập là bước đi không tốt. Nhưng giờ Trần Lâm và Ngô Thanh Hải đã nhận ra mình lo nghĩ nhiều rồi. Chương 267: Thiệp mời Ngay cả khi nắm trong tay tập đoàn Nhân Hòa vô cùng to lớn, Tô Duệ Hân vẫn làm việc đâu ra đấy, trong nửa tháng cô nắm quyền, tập đoàn Nhân Hòa đã vận hành suôn sẻ. Lòng người ổn định, các hạng mục công việc được triển khai có thứ tự. Quá trình chuyển giao ổn định đã được hoàn thành. Với tư cách là thành viên của ban giám đốc tập đoàn Nhân Hòa, Giang Thanh Hải và Trần Lâm đã hỗ trợ Tô Duệ Hân hoàn thành quá trình chuyển giao trong nửa tháng, hai người có nhận thức hoàn toàn mới về Tô Duệ Hân. Đến lúc này, hai người đều đã yên tâm buông tay. Trần Lâm tìm tới Giang Thanh Hải, dáng vẻ rất vui mừng nói: "Thật sự không ngờ rằng cô Tô lại là nhân tài trong kinh doanh, còn trẻ như vậy đã có thể tiếp quản tập đoàn lớn như thế. Quả thực khiến người ta nhìn với con mắt khác xưa”. Giang Thanh Hải nói: "Đúng vậy. Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không nghĩ là năng lực của cô ấy lại xuất sắc như thế. Hơn nữa cô ấy còn có thể chịu cực khổ. Trong mấy tháng gần đây đều tăng ca đến rạng sáng. Tiền đồ trong tương lai là vô hạn”. Trần Lâm nói: "Hiện giờ cô Tô đã hoàn thành quá trình chuyển giao quyền hành, có thể tự do tiếp quản tập đoàn Nhân Hòa. Nhưng tương lai của tập đoàn Nhân Hòa vẫn chưa thể lạc quan, chủ yếu là phải đối mặt với sự cạnh tranh điên cuồng đến từ tập đoàn Tô Thị. Nếu như tập đoàn Nhân Hòa không thể trấn áp được tập đoàn Tô Thị thì tương lai sẽ rất đáng lo ngại”. Giang Thanh Hải nói: "Cơ quan chủ chốt của tập đoàn Nhân Hòa trước đây đến từ tập đoàn Hàn Thị. Tập đoàn Hàn Thị đã nắm giữ vị trí tập đoàn y dược lớn nhất ở thành phố Trung Hải nhiều năm. Mấy tháng gần đây, tập đoàn Hàn Thị thay đổi chủ nhân liên tục, không ngừng suy sụp. Nếu như cuối cùng bị tập đoàn Tô Thị vượt mặt thì giá trị của tập đoàn Nhân Hòa sẽ giảm đi nhiều. Sau này có muốn lật kèo cũng rất khó”. Trần Lâm thở dài: "Từ sau khi nhà họ Tô nghiên cứu chế tạo ra thuốc y học thảo dược đã tiến tới nghiên cứu một hệ thống khám chữa bệnh càng tiên tiến hơn nữa. Hiện nay, hệ thống này chính là hệ thống chữa bệnh tân tiến nhất trong giới y dược ở Trung Hải, quét sạch hơn phân nửa thị trường khám chữa bệnh. Các bệnh viện lớn nhao nhao đầu tư mạnh vào hệ thống này. Dựa vào nó, doanh thu trong vòng nửa năm của nhà họ Tô liên tục tăng gấp đôi. Lúc này gần như đã đuổi theo ngang ngửa với tập đoàn Nhân Hòa. Áp lực kế tiếp của cô Tô không hề nhỏ”. Giang Thanh Hải nói: "Loại cạnh tranh này, chúng ta cũng không thể giúp được gì. Tất cả những chuyện tiếp theo chỉ có thể xem cô Tô thế nào. Nhưng mà tôi vẫn không hiểu nổi, tại sao hai tháng gần đây cậu Lăng lại không hề xuất hiện, cô Tô đã tìm chúng ta nhiều lần, muốn gặp mặt cậu Lăng một lần nhưng cậu Lăng đều từ chối. Có chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Lâm nói: "Có khả năng là tình cảm giữa hai người đó xảy ra chút vấn đề, mà những vấn đề này không phải chuyện chúng ta có thể hỏi đến”. Giang Thanh Hải thở dài: "Trong lòng của cô Tô vẫn luôn rất đau khổ. Cô ấy là một cô gái tốt. Hi vọng cậu Lăng có thể đối xử tử tế với cô ấy”. Trần Lâm nói: "Đúng vậy, chúng ta là thành viên trong hội đồng quản trị thì phải hỗ trợ cô Tô thật tốt để cạnh tranh thắng được nhà họ Tô”. ... Trong tứ hợp viện ở gần hồ Bạch Thúy. Lăng Khôi đã bế quan ở nơi này gần hai tháng, bình thường trừ những lúc đói anh ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, thì gần như không bao giờ anh bước ra khỏi cửa. Trong thời gian này, nhà họ Tần không tới tìm Lăng Khôi, dường như nhà họ Tần đã quên mất cái chết của Tần Sảng lúc trước. Ngoại trừ việc bế quan tu luyện, Lăng Khôi còn đang chờ một người. Huyết Vũ. Thay vì nói là đang chờ Huyết Vũ, chi bằng nói là đang chờ Tô Kinh Hồng. Trong cơ thể Lăng Khôi còn sót lại mười tám đầu đạn gây trở ngại cực lớn cho việc cải thiện thực lực của Lăng Khôi, cũng mang đến cho Lăng Khôi nỗi đau đớn rất lớn. Lăng Khôi rất nóng lòng chờ đợi cho vết thương bình phục. Dù sao thì chuyện anh cần phải làm còn rất nhiều. Ngày hôm nay, Giang Nhược Ly cầm một tấm thiệp mời, gõ cửa nơi ở của Lăng Khôi. "Anh Lăng, xin lỗi đã quấy rầy”, thái độ của Giang Nhược Ly vô cùng cung kính. Lăng Khôi ngồi xếp bằng trong phòng, nói vọng ra ngoài cách cánh cửa phòng: “Có chuyện gì?" Giang Nhược Ly đáp: "Nhà họ Tần nhờ tôi đến đưa thiệp mời cho anh, mời anh đến nhà tham gia bữa tiệc”. Lăng Khôi nói: "Bữa tiệc gì?" Giang Nhược Ly cung kính đáp: "Bữa tiệc sinh nhật của Tần Sảng”. Lăng Khôi chợt đứng bật dậy, sau khi ăn mặc chỉnh tề rồi mới đẩy cửa phòng ra: "Tần Sảng đã chết rồi, lại còn tổ chức tiệc sinh nhật sao? Đúng là lãng phí lương thực”. Giang Nhược Ly nói tiếp: "Bọn họ đang nhắm đến anh. Hai tháng sau khi Tần Sảng mất, nhà họ Tần vẫn không tỏ thái độ gì. Hôm nay, cuối cùng cũng gửi thiệp mời đến anh, ẩn ý đã quá rõ ràng”. Lăng Khôi hỏi: "Bữa tiệc ở đâu?" Giang Nhược Ly đáp lời: "Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn”. “Cái tên này nghe hơi quen tai”, Lăng Khôi vô thức cảm thấy cái tên này nghe rất quen. Giang Nhược Ly nói: "Dĩ nhiên là quen tai rồi. Bởi vì Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn chính là địa điểm danh tiếng bậc nhất ở Trung Hải. Ba năm một lần, giới võ thuật của Trung Hải đều muốn tổ chức bàn luận võ thuật một lần ở Tích Sơn, mà địa điểm tổ chức là ở ngay tại Túy Tiên Lầu”. Lăng Khôi nhất thời im lặng. Giang Nhược Ly nói: "Túy Tiên Lầu là thánh địa của giới võ thuật ở Trung Hải, cũng là địa điểm của hội nghị cao cấp nhất của giới võ thuật ở Trung Hải. Nhà họ Tần muốn đặt địa điểm tổ chức bữa tiệc ở Túy Tiên Lầu rõ ràng là vì muốn lấy mạng anh. Tôi nghĩ rằng anh không nên đến bữa tiệc lần này!” Lăng Khôi khẽ nói: "Ồ? Nơi này còn có đi vị lớn như thế sao?" Giang Nhược Ly nói: "Lúc trước, nơi Trung Hải Vương - Diệp Vân Phong quyết chiến với Lam Ngạo Thiên là ngay tại Túy Tiên Lầu. Sau trận chiến ấy, Diệp Vân Phong đã được Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật ở Trung Hải công nhận, đánh một trận đã được phong Vương, ngồi vững ở cái chức Trung Hải Vương. Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn là thánh địa của giới võ thuật ở Trung Hải, cũng là đấu trường thần thánh nhất của giới võ thuật ở Trung Hải, mở tiệc ở nơi này ắt sẽ có đổ máu”. "Thật thú vị”, Lăng Khôi nghe xong, cả người cảm thấy cực kỳ phấn khích. Là kiểu phấn khích đối với những thách thức chưa biết trước. "Cô vừa mới nói là Diệp Vân Phong trở thành Trung Hải Vương cần phải được giới võ thuật ở Trung Hải công nhận, đặc biệt là Thái Sơn Bắc Đẩu công nhận sao?", trong mắt Lăng Khôi ngập tràn sự háo hức. Giang Nhược Ly đáp lời: "Đúng vậy”. Lăng Khôi nói: "Vậy Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật là ai?" Giang Nhược Ly nói: "Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền”. Dừng lại một chút, Giang Nhược Ly nói thêm một câu: "Nhà họ Tần tổ chức bữa tiệc ở Túy Tiên Lầu trên Tích Sơn là bước đi của hành động lớn. Anh Lăng, anh tuyệt đối không thể đến dự tiệc, nếu không sẽ thập tử nhất sinh”. Nói xong, Giang Nhược Ly cầm lấy thiệp mời, ra vẻ muốn xé thành hai nửa. "Chờ đã”, Lăng Khôi cướp lấy thiệp mời trên tay Giang Nhược Ly, cẩn thận nhìn chữ viết phía trên, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn: "Chữ viết phía trên này đều được khắc ra một cách tinh vi, đã có lòng chuẩn bị thiệp mời như thế, sao có thể xé rách được chứ”. Lăng Khôi cẩn thận cất kỹ thiệp mời: "Đi, đương nhiên phải đi”. Giang Nhược Ly rất khó xử: "Nhưng bố tôi bảo tôi tới để ngăn cản anh. Hội trưởng Mã cũng không đồng ý cho anh đi. Đây rõ ràng là nấm mồ mà nhà họ Tần đã chuẩn bị cho anh, anh đi như vậy thì chẳng phải là đi vào con đường chết sao?” Lăng Khôi nói: "Ngoài tôi ra, Diệp Vân Phong cũng sẽ đến phải không?" Giang Nhược Ly không hề giấu giếm: "Đúng vậy”. Lăng Khôi nói: "Vậy thì tôi càng phải đi. Đúng lúc tôi cũng có vài vấn đề muốn hỏi Diệp Vân Phong”. Chương 268: Ngăn cản Sau khi bước ra khỏi phòng, Giang Nhược Ly lập tức báo tin cho đám người Mã Đằng. Mọi người nghe tin Lăng Khôi muốn đi dự tiệc. Chưa tới nửa ngày. Đám người Mã Đằng, Giang Thanh Hải và Đường Lâm kéo đến từ rất sớm. Cuối cùng ngay cả Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn cũng đến. Tứ hợp viện ban đầu vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên đông đúc ồn ào, bầu không khí cũng có sự thay đổi. Mọi người đến tìm Lăng Khôi đều vì một việc: Lăng Khôi không thể đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn. Nếu đi thì đồng nghĩa với việc bước vào con đường chết. Chúng tôi không thể không có anh. Bọn họ bày trận như vậy khiến cho Lăng Khôi cũng bị dọa một phen: “Mọi người đang làm cái gì thế này? Không có lòng tin với tôi vậy sao?” Nói xong câu này, Lăng Khôi nhìn về phía Giang Nhược Ly một cách hằn học. Đều tại cô nhóc này tiết lộ mọi chuyện ra ngoài, nếu không thì bọn họ cũng không đến nỗi bày trận lớn như vậy. Giang Nhược Ly cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi. Trong lòng cô ấy nghĩ thầm, tôi làm như vậy còn không phải vì lo lắng cho sự an nguy của anh sao. Anh thì hay rồi, đúng là làm ơn mắc oán. Tất nhiên là Giang Nhược Ly không dám nói ra những lời này. Mọi người chỉ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Giang Thanh Hải là người đầu tiên lên tiếng: “Cậu Lăng, không phải là chúng tôi không có lòng tin với cậu, mà là bữa tiệc lần này của nhà họ Tần quá nham hiểm. Nếu như bọn họ tổ chức tiệc ở biệt thự nhà họ Tần, hoặc là tổ chức ở nhà Trung Hải Vương, thì cho dù cậu muốn đi chúng tôi cũng không ngăn cản. Nhưng Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn thì nhất định không thể đi”. Lăng Khôi vẫn ngồi yên, anh nói với vẻ bất lực: “Mặt lợi mặt hại và những nguy hiểm trong đó, trước đây Giang Nhược Ly đã nói với tôi cả rồi. Mọi người không cần phải lặp lại một lần nữa đâu”. Mã Đằng nói: “Giang Nhược Ly chỉ mới nói có một nửa, còn một nửa nguy hiểm hơn cô ấy vẫn chưa nói”. Lăng Khôi nói: “Vậy thì ông nói đi”. Mã Đằng nói: “Ba ngày sau chính là ngày Tích Sơn tổ chức buổi thi đấu võ thuật ba năm mới tổ chức một lần, những cao thủ võ thuật hàng đầu đều sẽ tham gia. Vô số cao thủ võ thuật đều sẽ tìm đủ mọi cách ra mặt vào ngày hôm đó. Nhà họ Tần bày tiệc là giả, mời cậu đến tham gia thi đấu võ thuật ở Tích Sơn mới là thật”. Lăng Khôi càng nghe càng thấy tò mò: “Thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, thú vị đấy”. Mã Đằng lắc đầu: “Cậu không biết mối nguy hiểm rình rập bên trong đâu. Nhà họ Tần làm như vậy là muốn lợi dụng toàn bộ giới võ thuật Trung Hải để giết cậu, khiến cậu trở thành kẻ thù chung của giới võ thuật Trung Hải. Dù cậu có là thiên tài cũng không thể sống sót”. “Tốt, rất tốt. Nhà họ Tần quả nhiên có chút thủ đoạn, lợi hại hơn tưởng tượng của tôi nhiều”, cả người Lăng Khôi đều trở nên phấn chấn. Trên khuôn mặt anh lúc này là một nụ cười kích động khó tả. Mã Đằng càng nghe càng thấy mơ hồ: “Cậu Lăng, cậu nói vậy là có ý gì?” Lăng Khôi nói: “Ông vừa nói, ba ngày sau chính là ngày thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm mới tổ chức một lần, vô số cao thủ trong giới võ thuật đều muốn ra mặt ở đại hội lần này, nhà họ Tần muốn lợi dụng đại hội lần này để đối phó với tôi, muốn lấy mạng tôi. Thế nhưng tôi cũng muốn mượn đại hội lần này để trở nên nổi tiếng”. Câu nói này của Lăng Khôi khiến mọi người xung quanh đều nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn một con quái thú. Tên điên này! Người này đúng là điên mất rồi. Đối mặt với cuộc đấu sinh tử như vậy, người khác chỉ muốn trốn. Nhưng Lăng Khôi lại nghĩ rằng đó là một cơ hội? Đã vậy còn muốn nổi tiếng chỉ sau một trận đấu? Giang Thanh Hải lẩm bẩm: “Cậu Lăng, cậu đang đùa chúng tôi sao?" Lăng Khôi nói: “Mặc dù hiện nay tôi có chút danh tiếng ở Trung Hải, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trong giới kinh doanh và giới nhà giàu ở Trung Hải mà thôi. Trong giới võ thuật Trung Hải, e là vẫn không có mấy người biết đến danh tiếng của anh Lăng là tôi đây?” Mã Đằng không chút giấu giếm: “Đúng vậy, giới võ thuật ở Trung Hải, mới là đỉnh cao của Trung Hải. Trung Hải Vương cũng từng bước ra từ giới võ thuật, kết quả trở thành người đứng đầu của một vùng, dẫn đầu cả thành phố Trung Hải. Mà trong giới võ thuật ở Trung Hải ngọa hổ tàng long, có không ít người có thực lực kém hơn so với Diệp Vân Phong. Trong số đó nổi tiếng nhất là Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Những người này đứng ở trên đỉnh của chuỗi liên kết, bọn họ đương nhiên sẽ không xem cậu ra gì”. Lăng Khôi nói: “Đúng vậy, ba ngày sau, có lẽ giới võ thuật Trung Hải sẽ có thêm một vị trí cho Lăng Khôi tôi”. Mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn Lăng Khôi với ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ điên. Lúc này Diêu Thuấn mới đột ngột nói một câu: “Anh Lăng, anh muốn tạo một chỗ đứng cho riêng mình trong giới võ thuật Trung Hải à? Tôi không nghe lầm chứ?” Lăng Khôi cũng không để ý, anh chỉ tùy tiện nói: “Không được sao?” Diêu Thuấn nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, giới võ thuật Trung Hải không giống với sàn đấu ngầm Trung Hải đâu. Nhà họ Tống nắm quyền điều hành sàn đấu quyền anh nhiều năm như vậy, cũng coi như có thực lực. Nhưng nhà họ Tống vẫn không thể gia nhập vào giới võ thuật Trung Hải. Ngay cả đại sư võ thuật như bà cụ Tư ở trong giới võ thuật Trung Hải cũng không được xem là tài giỏi lắm. Chỉ có nhà họ Tần dựa vào Trung Hải Vương nên mới có chút địa vị trong giới võ thuật Trung Hải. Giới võ thuật không giống như xã hội bình thường. Tôi nghĩ anh không nên vọng tưởng đến những điều này thì hơn. Giới giang hồ sâu như đại dương, giới võ thuật là giới giang hồ, nhưng không có nhiều quy tắc và quy định như vậy”. Tần Thụ Thanh phụ họa theo: “Diêu Thuấn nói đúng, giới võ thuật không giống như xã hội bình thường. Ngoại kình mới là nhập môn của giới võ thuật, nếu như không có trình độ ngoại kình trung kỳ và hậu kỳ, thì không thể bước chân vào giới võ thuật. Cho dù là cao thủ có ngoại kình đỉnh cao cũng không thể xưng bá một vùng. Hơn nữa, một khi đã gia nhập giới võ thuật, thì chuyện sống chết đều là chuyện thường, cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ”. Lăng Khôi mỉm cười: “Tôi đã bảo Giang Nhược Ly truyền lời rồi, muốn rút lại cũng không được nữa”. Giang Nhược Ly nói: “Tôi tạm thời vẫn chưa trả lời nhà họ Tần”. “Vãi, Giang Nhược Ly, cô...”, Lăng Khôi lập tức nhảy dựng lên, anh đuổi theo Giang Nhược Ly, muốn đánh cho cô ấy một trận. “Đừng mà, đây đều là ý của mọi người, anh không thể trách tôi được”, Giang Nhược Ly co giò bỏ chạy, cô ấy trốn sau lưng Mã Đằng rồi nói: “Mã Đằng, mau cứu tôi”. Mã Đằng chắn trước người Lăng Khôi rồi cúi người nói: “Cậu Lăng, đây là ý của tôi. Xin cậu thứ tội. Chúng tôi đều không muốn cậu dấn thân vào giới võ thuật Trung Hải, lại càng không muốn cậu vì chuyện này mà gặp nguy hiểm”. Lăng Khôi xua tay, vỗ vai Mã Đằng nói: “Mã Đằng, ông suy nghĩ thiển cận rồi”. Mã Đằng nói: “Xin cậu Lăng hãy nói rõ hơn”. Lăng Khôi nói: “Ông đã đi theo tôi lâu như vậy, nếu tôi chỉ là một anh Lăng bình thường, thì thứ tôi có thể cho mọi người sẽ rất có hạn. Chỉ khi nào có chỗ đứng trong giới võ thuật Trung Hải thì tôi mới có thể giúp cho nhà họ Đường và nhà họ Mã càng ngày càng phát triển”. “Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi”, Lăng Khôi xua tay với mọi người: “Nếu mọi người đã đến thì ở lại ăn cơm trưa rồi đi. Vừa khéo là tôi cũng rất nhớ mọi người”. “Tôi đi chuẩn bị bữa trưa”, Giang Nhược Ly lao ra khỏi phòng như chạy trốn, chỉ sợ bị Lăng Khôi nhìn thấy. Trên bàn ăn, mọi người ăn uống rất thoải mái. Hơn hai tháng không gặp Lăng Khôi, mọi người đều cảm thấy vô cùng thân thiết. Bây giờ Lăng Khôi cũng không còn đeo khẩu trang nữa. Sau hai tháng tập luyện và tẩm bổ, ngoại hình gầy gò của Lăng Khôi đã được hồi phục rất nhiều. Trông anh vẫn rất gầy nhưng không đến nỗi dọa người. Giang Thanh Hải vừa ăn cơm, vừa kể một số chuyện xảy ra ở Trung Hải thời gian gần đây. Lăng Khôi cảm thấy rất vui vẻ khi được nghe chuyện về tập đoàn Nhân Hòa và tập đoàn Tô Thị. Chương 269: Chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao? Bây giờ, Tô Duệ Hân đã có thể một mình quản lý toàn bộ tập đoàn lớn. Được quá nhỉ! Không uổng công Lăng Khôi đã khổ cực chỉ dạy. Rượu uống mấy vòng, thức ăn vơi nửa, mọi người đã ăn uống vô cùng vui vẻ. Lăng Khôi lại lần nữa thể hiện quyết tâm muốn đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn, lúc này cũng không một ai nói thêm lời nào, chỉ đành tan cuộc với vẻ mặt ủ rũ. Cuối cùng, chỉ còn Mã Đằng ở lại. Lăng Khôi hỏi: “Sao vậy Mã Đằng, ông còn gì muốn nói à?” Mã Đằng đáp: “Đúng thế. Tôi không giống với người khác, cậu cũng hiểu mà”. Lăng Khôi không phản bác. Mặc dù bây giờ Lăng Khôi có không ít thuộc hạ, nhưng người anh em tốt nhất của anh, không ai khác ngoài Mã Đằng. Chỉ có ông ấy mới biết thân phận thật sự của anh. Lăng Khôi hỏi thẳng: “Ông vẫn muốn ngăn cản tôi đi đến Tích Sơn à?” Mã Đằng đáp: “Nếu cậu quyết định phải đi, tôi có cản thế nào cũng vô ích. Tôi chỉ có vài lời muốn nói rõ với cậu, nhà họ Tần không giống với các gia tộc khác. Họ đứng đầu năm gia tộc lớn, Tần Phong còn là đệ tử của Diệp Vân Phong, nhà họ Tần cũng được coi như là gia tộc dòng chính của Trung Hải Vương, thế lực khổng lồ. Lần này cậu đến Tích Sơn cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn đối chọi với nhà họ Tần. Đây không phải là một lựa chọn tốt!” Lăng Khôi nói: “Kẻ tôi muốn đối chọi đâu chỉ có một mình nhà họ Tần. Tôi muốn điều tra ra nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô thì nhất định phải hỏi được tin tức quan trọng từ chỗ Trung Hải Vương. Thậm chí, tôi cũng có thể trở thành kẻ địch của Trung Hải Vương”. Mã Đằng trầm ngâm: “Trung Hải là nơi đầm rồng hang hổ, sau sự kiện núi Tuyết Long ba năm trước, cao thủ và các thế lực tụ tập ở đây ngày càng nhiều. Cậu muốn tiến vào giới võ thuật, đồng nghĩa với việc sẽ phải để lộ thực lực. Một khi đã bước lên con đường này thì không còn đường sống nào để quay đầu lại”. Lăng Khôi cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải đi”. Mã Đằng lại đáp lời: “Tôi biết ý chí của cậu, dựa theo kế hoạch thì đợi vết thương của cậu khỏi hẳn mới lộ diện, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa khỏi nên tôi thấy lo lắng”. Lăng Khôi nói: “Vốn dĩ tôi cũng lo lắng nhưng Trung Hải Vương lại phạm một sai lầm, ông ta không nên dò xét tôi, càng không nên cho tôi nhìn thấy cuốn sách cổ Xích Dương Cửu Thiên”. Mã Đằng hiếu kỳ hỏi: “Ý cậu là sao?” Lăng Khôi trả lời: “Trung Hải Vương từng cho tôi xem một quyển bí thuật cổ, là bí kíp võ thuật cổ đại. Dù ông ta đã động tay động chân khá nhiều chỗ trong nội dung, sửa lại nhiều chi tiết nhưng tôi vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được có gì đó không đúng. Hơn nữa, trong khoảng ba tháng tôi tu luyện theo quyển bí thuật này, thực lực của tôi không những tăng lên mà còn có tác dụng lớn trong quá trình hồi phục vết thương. Trong cơ thể tôi hiện vẫn còn mười tám đầu đạn nhưng cũng đã hơn hẳn bình thường rồi. Lúc này bộc lộ thực lực tuy hơi đột ngột nhưng cũng không phải là hoàn toàn không nắm chắc”. Mã Đằng nghe thấy vậy thì rất vui mừng: “Có những lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi. Có điều, Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn cũng không phải hạng tầm thường. Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán cũng sẽ tham gia”. Lăng Khôi hỏi: “Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán là gì?” Mã Đằng đáp: “Nắm quyền trong giới võ thuật Trung Hải có ba thế lực – Trung Hải Vương, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Ban đầu, Diệp Vân Phong được Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền nâng đỡ, hôm nay lại tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc. Trong đó, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đều là những thế lực võ đạo được kế thừa qua mấy trăm năm, nổi tiếng tựa như Tinh Võ Môn”. Lăng Khôi hỏi lại: “Thế lực võ đạo? Nổi tiếng như Tinh Võ Môn sao?” Mã Đằng gật đầu, đáp: “Vâng, thế lực này vượt xa năm gia tộc lớn ở Trung Hải, cũng đã vượt qua khỏi xã hội bình thường, là người nắm quyền chân chính của Trung Hải. Trên thế giới này, ai nắm trong tay sinh tử của người khác thì có thể nắm quyền hành độc tài. Vô số sách lược của Trung Hải nhìn thì xuất phát từ Công đoàn Trung Hải, thật ra thì Công đoàn Trung Hải được lập ra để thay mặt ba thế lực này giải quyết công việc thế tục. Còn bản thân Công đoàn Trung Hải lại bị ba thế lực này liên hợp khống chế”. Nếu là người bình thường, nghe thấy những lời này sẽ không khỏi cảm thấy khó tin. Nhưng Lăng Khôi vừa nghe đã hiểu: “Ban đầu, cái danh Trung Hải Vương cũng là do Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền lập nên phải không?” Mã Đằng đáp: “Đúng vậy”. Lăng Khôi lại nói: “Xem ra Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền thật sự rất bất phàm, có khả năng nâng đỡ cả Trung Hải Vương”. Mã Đằng tiếp lời: “Sàn đấu ngầm Trung Hải, trên danh nghĩa là của nhà họ Tống nhưng thực chất, nhà họ Tống cũng chỉ là phát ngôn viên mà thôi. Chủ nhân thực sự chính là Bách Gia Quyền, bà cụ Tư cũng là người của Bách Gia Quyền. Diệp Vân Phong cũng xuất thân từ Bách Gia Quyền, chẳng qua là sau đó học được bí kíp võ công từ một quyển bí thuật cổ, một bước trở thành đại tông sư, lúc này ông ta mới thoát khỏi sự trói buộc của Bách Gia Quyền, tự gây dựng sự nghiệp”. “Tốt lắm!” Lăng Khôi cười nói: “Tôi cảm thấy rất có hứng thú với ba thế lực này, chân tướng cái chết của ông cụ Tô cũng ngày càng gần. Bỗng dưng tôi cảm thấy thật hưng phấn!” “Đưa tin đi, ba ngày sau, tôi sẽ đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn”, Lăng Khôi vỗ vai Mã Đằng: “Ông cũng đi chuẩn bị một chút. Ba năm rồi, cũng nên để cho người ta nhìn thấy một chút thực lực của chúng ta”. Chỉ trong mấy ngày, tin tức Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn cử hành đại hội thi đấu võ thuật đã lan truyền nhanh chóng khắp giới võ thuật Trung Hải. Gây ra rất nhiều phản ứng. Mà tin tức Lăng Khôi tiếp nhận thiệp mời của nhà họ Tần, đích thân đến Túy Tiên Lầu Tích Sơn cũng được truyền ra. Toàn bộ giới võ thuật Trung Hải sôi sục. Thời gian dần trôi qua, từ đầu đến cuối Lăng Khôi đều bế quan trong tứ hợp viện, không hề ra ngoài. Trước ngày thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Tứ hợp viện đón tiếp hai vị khách kỳ lạ. Tống Bác Văn và bà cụ Tư. Thấy hai người này, thái độ của Lăng Khôi cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Hai người đến tìm tôi có việc gì?” Lăng Khôi không hề có cảm tình đối với hai người này. Cùng lắm thì chỉ thấy hơi tò mò với bà cụ Tư mà thôi. Lúc trước, khi nhà họ Đường bày kế đối phó anh, chỉ có bà cụ Tư là cao thủ duy nhất biết thời biết thế mà không ra tay. Lần đó đã để lại trong lòng Lăng Khôi ấn tượng rất sâu đậm. Tống Bác Văn liếc nhìn bà cụ Tư, sau đó mới nói: “Bà cụ Tư tìm cậu có chút việc, không mời chúng tôi vào nhà uống ly trà à?” “Mời vào”. Lăng Khôi mời bọn họ vào nhà, còn chủ động rót trà đãi khách. Bà cụ Tư nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Cậu Lăng, tôi đến tìm cậu là vì hai việc. Thứ nhất, tôi hy vọng cậu sẽ không đến tham gia bữa tiệc rượu ở Túy Tiên Lầu, Tích Sơn”. Lăng Khôi hơi giật mình, hỏi lại: “Tôi có đi hay không thì liên quan gì tới bà?” Điều này không logic lắm. Bà cụ Tư và mình có thù mới đúng, sao tự dưng lại quan tâm mình làm gì? Bà cụ Tư nói: “Bởi vì tôi không muốn cậu chết”. Lăng Khôi bật cười: “Nếu tôi chết thì không phải đối với bà sẽ tốt hơn sao? Dù sao tôi cũng từng đối phó nhà họ Tống, là kẻ địch của nhà họ Tống”. Bà cụ Tư nói: “So với kết cấu của giới võ thuật Trung Hải thì đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không đáng nhắc tới”. Lăng Khôi hỏi: “Kết cấu của giới võ thuật Trung Hải?” Bà cụ Tư nói: “Không sai! Nếu cậu chết ở Túy Tiên Lầu, Tích Sơn thì kết cấu của giới võ thuật Trung Hải sẽ thay đổi. Tôi chỉ lo nghĩ cho tương lai của giới võ thuật Trung Hải mà thôi”. Lăng Khôi hỏi thẳng: “Rốt cuộc thì bà thay mặt ai đến đây?” Bà cụ Tư trả lời: “Lần này tôi thay mặt cho Bách Gia Quyền”. Bách Gia Quyền. Lăng Khôi vô cùng kinh ngạc. Chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao? Chương 270: Cao thủ của nhà họ Tần Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn được tổ chức ba năm một lần, vô cùng long trọng, đây là sự kiện liên quan đến sự hưng suy thành bại của giới võ thuật Trung Hải. Bất kỳ thanh niên tuấn tài nào muốn xuất đầu lộ diện, đều phải tham gia cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Diệp Tử Văn, Diệp Tử Hùng, Tần Phong, Hướng Văn Địch đều tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, cuối cùng trở thành những nhân vật có mặt mũi. Thậm chí ngay cả Trung Hải Vương - Diệp Vân Phong cũng thành danh từ cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Vì vậy, sự kiện ba năm một lần này vô cùng quan trọng trong giới võ thuật Trung Hải. Trong năm gia tộc lớn, nhà họ Tần là cao hứng nhất. Trên dưới nhà họ Tần mở cuộc họp ngay trong đêm. Tần Thiếu Long, Tần Hoa Lệ đều có mặt. Ngoài ra còn có hơn trăm người khác tụ tập ở sảnh sau biệt thự nhà họ Tần, nhìn cửa phòng phía trước. Tần Hoa Lệ liếc nhìn trăm người có mặt, nói: “Thưa mọi người, cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm một lần sắp tổ chức rồi. Mọi người đều là những tài năng kiệt xuất trẻ tuổi được nhà họ Tần bồi dưỡng nên, tất cả đều muốn xuất đầu thành danh ở cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Hôm nay, dẫn mọi người đến đây, là để gặp mặt và nghe lời chỉ dạy của gia chủ”. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ đồ Đường màu đen oai hùng bước vào. Tần Thụ Thanh đi theo phía sau người này. “Kính chào gia chủ!” Mọi người nhìn thấy người đàn ông này lập tức cúi đầu hành lễ, thái độ vô cùng cung kính. Đây chính là Tần Phong, gia chủ nhà họ Tần. Một trong ba đệ tử của Trung Hải Vương, nhiều năm trước đây đã là cao thủ ngoại kình đỉnh cao, sau đó bế quan trong khoảng thời gian dài, một lòng muốn đạt tới cảnh giới tông sư võ thuật, địa vị cao vời, người người kính trọng. Thân hình của Tần Phong tuy không cao lớn, nhưng được điều dưỡng rất tốt, tràn đầy khí thế, ánh mắt có thần, mỗi một ánh mắt đều có thể khiến người ta khiếp sợ, không dám nhìn thẳng. Bất cứ ai nhìn thấy người đàn ông này đều không dám khinh thường. Tần Phong phất tay ra hiệu, sau khi mọi người bình tĩnh lại, Tần Phong nói: “Nhà họ Tần chúng ta hưng thịnh mấy chục năm, hiện nay thế hệ trẻ ngày càng xuất chúng, tôi thấy vô cùng hài lòng”. “Nhờ phúc của gia chủ, nhà họ Tần chúng ta mới thịnh vượng được như vậy”. Mọi người đồng thanh nói. Tần Phong nói tiếp: “Những cường giả ngoại kình, tiến lên trước một bước”. Ngay lập tức, chín cao thủ tiến lên, đứng thành một hàng trước đám đông. Trong đó bao gồm Tần Thiếu Long. Tần Phong thấy vậy rất hài lòng: “Cường giả ngoại kình trung kỳ tiến lên một bước nữa”. Bốn người bước lên, trong đó vẫn có Tần Thiếu Long. Tần Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Cường giả ngoại kình hậu kỳ, tiến lên bước nữa”. Hai người bước lên. Một là Tần Thiếu Long, hai là người đàn ông ngực trần, khoảng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, lưng eo rắn chắc như một con hổ dữ, đứng ở đó khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Tần Phong lại nói: “Cường giả ngoại kình đỉnh cao, tiến thêm bước nữa”. Tần Thiếu Long dừng lại. Nhưng người đàn ông lực lưỡng, để ngực trần vẫn tiến lên một bước nữa. Lúc này, mọi người sững sờ. Ngay cả Tần Thiếu Long cũng kinh ngạc: “Tần Hổ, cậu trở thành cường giả ngoại kình đỉnh cao từ lúc nào vậy?” Trước đó, Tần Thiếu Long luôn tự nhận mình là người đứng đầu trong thế hệ trẻ nhà họ Tần, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo. Hắn chưa từng coi Tần Hổ ra gì. Bây giờ, lại không ngờ thực lực của người này lại cao hơn hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu. Tần Hổ không nói nhiều chỉ đáp lại ba chữ: “Vừa đột phá”. Tần Thiếu Long không cho là như vậy: “Tần Hổ, cậu không phải đang lừa bố tôi đấy chứ?” Tần Hổ nói: “Nếu anh không tin thì có thể thử”. “Thử thì thử, tôi sợ cậu chắc. Thực lực của cậu luôn thua kém tôi, sao có thể đột nhiên đột phá vượt qua tôi chứ? Tôi không tin”, Tần Thiếu Long tiến lên một bước, bày tư thế muốn ra tay. Tần Hổ không lùi bước: “Được thôi, anh luôn nhận mình là người đứng đầu trong thế hệ trẻ nhà họ Tần, tôi nhìn anh không vừa mắt từ lâu rồi. Ở trước mặt tôi, anh còn chẳng bằng một cọng lông”. “Chết tiệt, cậu chỉ là con của vợ bé nhà họ Tần, sao có tư cách tranh đoạt vị trí người đứng đầu với tôi chứ? Hôm nay, tôi sẽ cho cậu thấy, kẻ dối trá sẽ không có kết cục tốt đẹp”, Tần Thiếu Long bày ra tư thế muốn ra tay, chuẩn bị đánh một quyền. “Dừng tay!” Tần Phong bỗng nhiên quát lớn. Tần Thiếu Long nhất thời sững sờ, trái tim dường như bị tiếng quát lớn này làm cho vỡ tan, lỗ tai cũng ù đi, mất một lúc sau mới nói: “Bố à, tên Tần Hổ này chỉ là rác rưởi, thực lực của cậu ta sao có thể đạt tới ngoại kình đỉnh cao chứ? Cậu ta nhất định là đang lừa bố”. Ngoại kình đỉnh cao! Đó là cảnh giới chỉ thấp hơn tông sư. Là cảnh giới mà bao nhiêu người mơ ước. Tần Thiếu Long cố gắng bao nhiêu năm nay, cũng chưa thể tiến vào cảnh giới này, tâm trạng đột nhiên trở nên hụt hẫng. Tần Phong lạnh lùng nói: “Thiếu Long, thực lực của cậu ấy thật sự đã đạt đến ngoại kình đỉnh cao rồi. Con không phải là đối thủ của cậu ấy. Nói không chừng, một quyền của cậu ấy cũng có thể dễ dàng giết chết con”. Tần Thiếu Long không dám nói gì nữa, hắn không dám nghi hoặc những lời Tần Phong nói. Tần Thiếu Long liếc nhìn Tần Hổ như đang nhìn một con quái vật. Đáng sợ vậy sao? Tần Phong nói: “Được rồi, mấy đứa đừng tranh cãi nữa, người đứng đầu trong thế hệ trẻ nhà họ Tần chúng ta chính là Tần Hổ. Lần này, nhà họ Tần chúng ta sẽ tập hợp sức mạnh của cả gia tộc. Giúp Tần Hổ tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Tần Hổ, cậu lại đây”. Tần Hổ bước tới chỗ Tần Phong, cúi người nói: “Gia chủ”. Tần Phong nhìn Tần Hổ với vẻ hài lòng: “Thật không đơn giản. Trước đây, cậu không hề xuất chúng trong đám con cháu nhà họ Tần, Nhưng bằng nỗ lực của bản thân, cậu lại có thể vượt qua Thiếu Long, biết cắn răng nhẫn nhục, chăm chỉ nỗ lực, tốt lắm!” Tần Hổ nói: “Đây đều là nhờ phúc của gia chủ”. Tần Phong nói: “Lần này, trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, cậu chỉ cần vào được vòng tứ kết, tôi sẽ bảo đảm cho cậu gia nhập vào phủ Trung Hải Vương, từ nay về sau, cậu sẽ tu hành dưới trướng Trung Hải Vương, trở thành đệ tử của Trung Hải Vương”. Im Lặng! Không một tiếng động! Mọi người đều đỏ mắt, ghen tị. Gia nhập vào phủ Trung Hải Vương, chính là phủ Vân Phong. Trở thành đồ đệ của Diệp Vân Phong, đó là điều mà bao nhiêu người mơ ước. Năm đó chẳng phải Tần Phong đã vào được vòng tứ kết trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, cuối cùng trở thành đồ đệ của Diệp Vân Phong sao? Chính vì Tần Phong trở thành đồ đệ của phủ Vân Phong, nên nhà họ Tần mới phát triển mạnh như ngày hôm nay, trở thành gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải, dần gia tăng khoảng cách với bốn gia tộc lớn khác. Cuối cùng, thậm chí còn khinh thường bốn gia tộc lớn kia. Trở thành đệ tử của của phủ Vân Phong, chính là niềm vinh hạnh to lớn nhất. Đó càng là ước mơ của rất nhiều người. Tần Hổ đột nhiên quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Cảm ơn gia chủ chiếu cố, Tần Hổ nhất định sẽ sống chết vì nhà họ Tần”. Tần Phong nói: “Nhưng cậu phải giết chết cậu Lăng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn”. Tần Hoa Lệ lập tức nói theo: “Đúng vậy, cậu Lăng đó vô cùng kiêu ngạo, nhiều lần bất kính với nhà họ Tần chúng ta, còn giết cả Tần Sảng. Lần này nhất định phải khiến đầu hắn rơi ở Tích Sơn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.