Diệp Hùng càng đánh càng hăng, ép Lăng Khôi tới mức lùi ra giữa đình, thuận theo đó lùi về phía chiếc cầu đá. Nhưng từ đầu đến cuối đều bị Lăng Khôi chặn lại hết. “Sao có thể chứ?” Diệp Hùng sắp tức điên tới nơi. Dù ông ta tấn công càng lúc càng mạnh, dùng lực càng lúc càng nhiều nhưng vẫn không tài nào phá được hàng phòng ngự của Lăng Khôi. Tay anh ra đòn cứ như có phép thuật, lần nào cũng tung đúng lúc, vừa vặn chặn cú đánh của ông ta. Điều càng khiến Diệp Hùng kinh hãi là cách di chuyển của Lăng Khôi, tốc độ hai chân của Diệp hùng cực kỳ nhanh, một khi bị quét trúng thì chắc chắn sẽ lập tức bị đá bay. Nhưng đôi chân của Lăng Khôi di chuyển rất linh hoạt, lúc qua trái, lúc lại thoắt qua phải, hoàn toàn tránh né được tất cả các đòn tấn công của ông ta. Trong phút chốc Diệp Hùng đã tung ra tới hơn trăm chiêu, nhưng vẫn không thấy hiệu quả gì như cũ. Không chỉ Diệp Hùng, mọi người xung quanh cũng bị Lăng Khôi dọa sợ trợn mắt há mồm. Hai tay Đường Lâm đều run rẩy: "Điều này sao có thể chứ? Lăng Khôi dùng tay không mà chặn được hết tất cả các đòn tấn công của Diệp Hùng sao? Cậu ta còn là người không vậy? Thầy ơi. Thủ pháp và bộ pháp của cậu ta làm thế nào mà nhanh như vậy nhỉ?" Tôn Lộc đứng xem, cả người toát mồ hôi lạnh: "Như vậy là tốc độ đôi tay chính xác đến mức đáng sợ, cho dù là thực chiến của thầy cũng không chắc có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496445/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.