Gãy cánh tay là kiếp nạn để bức tượng Venus trở thành kiệt tác nghệ thuật. Một đường dao xuyên qua năm tháng là sự tôi luyện để bức tượng này trở thành kiệt tác nghệ thuật. Câu nói này luôn lảng vảng trong lòng mọi người. Như thể chuông càng gõ mạnh thì càng nhức tai. Tranh chấp giữa nghệ thuật, phải đưa ra cao thấp ngay. Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên khắp hội trường. Tràng pháo tay này không dành cho Hầu Phong, mà là dành cho Cổ Dương. “Với đường cắt ngang này, tác phẩm điêu khắc thật sự trở nên khác biệt, quyến rũ và có hồn hơn. Tôi dường như có thể cảm nhận được sự thăng trầm và bất lực trong ánh mắt đó”. “Không hổ danh là đại sư Cổ Dương, chấm phá một nét đã trở thành nét bút của thần!” “Xem ra thành tựu và sự hiểu biết về nghệ thuật của đại sư Cổ Dương còn cao xa hơn nhiều so với Hầu Phong”. “...” Vô số người với vô số lời khen chê khác nhau. Lý Mặc kích động cười nói: “Lúc đầu tôi nói luôn cảm thấy thiếu gì đó, hóa ra là thiếu vết cắt này. Đại sư Cổ Dương đúng là nhà sáng tác nghệ thuật vĩ đại. Nhìn thoáng qua đã thấy được khuyết điểm, còn có thể khiến nó trở nên hoàn hảo hơn”. Trong lòng bà cụ Tô vô cùng khó chịu. Bà ta luôn cho rằng đại sư Hầu Phong là đỉnh cao trong giới nghệ thuật, muốn viết lại lịch sử của giới nghệ thuật điêu khắc, nhưng không ngờ lại bị Cổ Dương trấn áp dễ dàng như vậy. Ngay cả bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496443/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.