Chương trước
Chương sau
Thực sự buông tay? "Được, tôi đồng ý”, Tô Duệ Hân đồng ý ngay: "Giai Giai, đi chuẩn bị tiền”. Lăng Khôi đột nhiên nói: "Lý Long, ông cũng muốn bán với giá chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ à?” Lý Long run rẩy: "Tôi bán với giá chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ được không?” Lăng Khôi giơ một ngón tay lên. Lý Long lập tức hiểu ra, ngập ngừng hỏi: "Một triệu tệ?” Lăng Khôi lắc đầu. Lý Long lại nói: "Một trăm nghìn tệ?” Lăng Khôi tiếp tục lắc đầu. Lý Long biến sắc: "Mười nghìn tệ?” Lăng Khôi vẫn lắc đầu. “Một nghìn tệ?”, đầu Lý Long sắp nổ tung. Lăng Khôi lấy trong túi ra hai trăm tệ đặt lên bàn: "Hai trăm tệ, mua bệnh viện của cả hai người”. "Mẹ kiếp!” "Mẹ kiếp!” Tỉnh Bằng bỏ lại tất cả rời đi: "Ức hiếp người, ức hiếp người quá đáng. Hai trăm tệ? Cậu đuổi ăn mày đấy à? Cho dù tôi không cần bệnh viện này cũng không bán cho cậu với giá một trăm tệ”. "Đen đủi”. Tỉnh Bằng tức giận bỏ đi. Lý Long nhất thời cũng không thể chấp nhận được, liền đi theo Tỉnh Bằng rời đi. "Lăng Khôi, anh điên rồi sao? Một trăm tệ mua bệnh viện hạng hai đã hoạt động nhiều năm? Não anh có vấn đề sao?”, Ngô Giai Giai bất mãn mắng Lăng Khôi, định đứng dậy đuổi theo. Tô Duệ Hân cũng hung hăng nhìn Lăng Khôi: "Đúng là anh phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi”. Lăng Khôi cầm ly rượu tiếp tục uống, không hề vội vàng nói: "Đừng đuổi theo, bọn họ sẽ quay lại thôi”. Ngô Giai Giai không cho là như vậy liền đuổi theo ra khỏi cửa: "Anh thì hiểu cái gì, nếu như mấy chục triệu tệ có thể mua được hai bệnh viện này, đối với bệnh viện Bình An chúng ta mà nói đã là giá hời lắm rồi. Sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này chứ?” Lăng Khôi nói: "Giờ không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề của số phận". Một lúc sau, Ngô Giai Giai chán nản quay trở lại, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng. Tô Duệ Hân vội vàng hỏi: "Có đuổi được không?” Ngô Giai Giai lắc đầu: "Không đuổi kịp, họ đi nhanh quá. Hơn nữa còn rất tức giận, căn bản không muốn nói chuyện với mình”. “Hầy, thật đáng tiếc”, Tô Duệ Hân đầy vẻ tiếc nuối: “Thật tiếc khi bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy”. "Lăng Khôi, tất cả đều là do anh. Nếu không phải do anh ở giữa gây rối thì chúng tôi đã thâu tóm được hai bệnh viện đó từ lâu, để rồi từ nay về sau thị trường y tế của thị trấn Hoa Hồng đã là của bệnh viện Bình An chúng ta rồi”, Ngô Giai Giai đầy bất mãn nói. Tô Duệ Hân cũng bất mãn nhìn Lăng Khôi. Lăng Khôi uống hết ly rượu cuối cùng và đặt chiếc ly lên trên hai tờ tiền một trăm tệ: "Trong vòng một giờ họ sẽ quay lại lấy hai trăm tệ này”. "Ngây thơ, anh thật là ngây thơ. Anh chỉ là nhân viên bảo vệ ở bệnh viện Bình An, còn bị đuổi việc nữa. Anh đến đây nói chuyện về bệnh viện cũng không hợp lý. Bây giờ việc đàm phán sáp nhập đã bị anh phá hoại, anh lại còn ăn nói ngông cuồng? Anh bảo Duệ Hân phải khó khăn đến thế nào nữa đây?”, Ngô Giai Giai rất tức giận. “Hai người cứ đợi một tiếng nữa là được”, Lăng Khôi không tiếp tục tranh luận với họ, mà đứng dậy rời đi: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề sinh mạng”. Lăng Khôi rời đi. “Thần kinh!”, Ngô Giai Giai đầy kích động: “Duệ Hân, cậu đã nhìn thấy chưa? Tên Lăng Khôi đó là đồ thần kinh. Hai trăm tệ mà muốn mua hai bệnh viện? Anh ta tưởng là trúng vé số chắc? Cho dù là mua vé số, người được trúng thưởng cũng không phải là anh ta!” Tô Duệ Hân đầy vẻ lúng túng: "Lăng Khôi quả thực càng ngày càng không bình thường. Về nhà mình sẽ tìm cho anh ta một bác sĩ tâm lý. Cứ tiếp tục thế này chưa biết chừng lúc nào đó anh ta bị điên thật”. Hai người quở trách Lăng Khôi một thôi một hồi. Ngô Giai Giai nói: "Hay là mình liên lạc lại với Tỉnh Bằng và Lý Long để xem họ có đồng ý bán bệnh viện cho chúng ta với giá mấy chục triệu tệ không nhé?” Tô Duệ Hân gật đầu: "Được, cậu liên hệ thử xem”. Ngô Giai Giai nhấc máy và chuẩn bị quay số. Đột nhiên cửa phòng VIP bị đẩy ra, Tỉnh Bằng và Lý Long vội vàng bước vào. Lý Long nhìn thấy trên bàn có hai tờ tiền lớn màu đỏ, ông ta cầm luôn lấy một tờ: "Tổng giám đốc Tô, tôi đồng ý bán bệnh viện Hoa Hồng cho cô với giá một trăm tệ”. Tỉnh Bằng nhặt một tờ tiền lớn màu đỏ khác: "Tôi cũng đồng ý bán bệnh viện Tỉnh Bằng với giá một trăm tệ cho Tổng giám đốc Tô. Mong cô nhanh chóng mua bệnh viện của tôi đi”. Yên tĩnh. Yên tĩnh đến chết người. Cả Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều mắt chữ A miệng chữ O. Hai người này thực sự muốn bán bệnh viện với giá một trăm tệ? Mọi thứ đều giống như Lăng Khôi đã nói. Tô Duệ Hân nhớ lại những lời Lăng Khôi đã nói, mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại: “Chuyện này là sao?” Lý Long nói: "Những gì Lăng Khôi nói vừa rồi là sự thật. Đúng là hai bệnh viện của chúng tôi có một số lượng lớn các hoạt động bất hợp pháp và hiện đang bị Công đoàn Trung Hải phong tỏa. Không những tất cả tài sản của hai bệnh viện của chúng tôi bị tịch thu, mà viện trưởng của hai bệnh viện chúng tôi cũng phải chịu tội liên đới, phải chịu trách nhiệm. Chỉ có bán bệnh viện cho bệnh viện Bình An, nhận được sự tài trợ và hỗ trợ từ bệnh viện Bình An thì chúng tôi mới được tha. Chuyện trước đây là chúng tôi đã sai, mong Tổng giám đốc Tô không tính toán chuyện trước đây, giơ cao đánh khẽ, thu nhận bệnh viện của tôi”. Tỉnh Bằng cũng nói: "Nếu Tổng giám đốc Tô chê nhiều thì tôi có thể bán bệnh viện với giá một tệ, thậm chí cho không cũng được”. Vừa rồi Tỉnh Bằng tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, kết quả là vừa ra khỏi cửa liền nhận được tin Công đoàn Trung Hải đã phong tỏa bệnh viện Tam Tỉnh, đang tìm kiếm ông ta khắp nơi, muốn đưa ông ta về hỏi tội. Đâu như vậy được chứ? “Tôi đã mang theo hợp đồng đến đây rồi, quyết không nuốt lời!”, hai người Lý Long thấy Tô Duệ Hân không thể hiện thái độ gì liền vội vàng lấy hợp đồng ra. "Được, được! Giờ giao dịch luôn”, Ngô Giai Giai ngay lập tức ký vào giao dịch. Lúc này cả hai mới vui vẻ rời đi. Cầm hai bản hợp đồng, Ngô Giai Giai rất vui mừng: "Hai trăm tệ mua được hai bệnh viện? Đây quả là việc chưa từng có. Mình đã làm việc nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên mình gặp phải chuyện như vậy. Duệ Hân, sao cậu vẫn còn vác mặt lên thế? Lẽ nào cậu không vui sao?” Tô Duệ Hân nói: "Có thể mua lại hai bệnh viện này, từ nay bệnh viện Bình An của mình sẽ có một vị trí ổn định ở thị trấn Hoa Hồng, đương nhiên mình rất vui. Chỉ là….” Ngô Giai Giai nói: "Chỉ là cái gì?” Tô Duệ Hân nói: "Chỉ là mình cảm thấy đã trách lầm Lăng Khôi. Lăng Khôi thực sự có tầm nhìn xa trong vấn đề này. Cậu cầm hợp đồng về công ty trước, mình đi tìm Lăng Khôi”. Ngô Giai Giai nói: "Cho dù anh ta nói đúng thì cậu cũng không cần phải đi tìm anh ta chứ?” "Mình phải tìm anh ấy, nói với anh ấy là anh ấy không phải đồ thần kinh, hơn nữa mình còn phải xin lỗi anh ấy, vừa rồi là mình đã trách lầm anh ấy. Lần này anh ấy giúp chúng ta việc lớn như vậy, mình phải cảm ơn anh ấy”, Tô Duệ Hân nhấc điện thoại lên và gọi. Chương 172: Thôn tính nhà họ Hàn Sau khi Lăng Khôi rời khỏi nhà hàng Á Vận, anh lên xe của Trần Lâm. Đi thẳng đến biệt thự Vân Đỉnh. Mặc dù trời đã khuya, nhưng Trần Lâm vẫn vội vàng lái xe đi. Ngồi trong xe, Lục Hải Siêu, Trần Lâm và Lăng Khôi đều có vẻ nghiêm trang. Dường như trong lòng họ có điều gì đó rất nghiêm trọng, khó có thể buông bỏ. Chỉ còn bốn ngày nữa là tới lễ chôn cất ông cụ Đường. Lăng Khôi đương nhiên phải chuẩn bị một chút, nếu không muốn tiếp nhận sự phó thác của ông cụ Đường sẽ chỉ là những câu nói trống rỗng mà thôi. Nhà họ Đường dù sao cũng là một trong năm gia tộc lớn, ông cụ Đường qua đời, di chúc cũng đột ngột. Lần cuối cùng Lăng Khôi nắm giữ con dấu của nhà họ Đường đã bị các cao thủ của nhà họ Đường vây giết, thập tử nhất sinh. Nếu không có thủ đoạn phi thường, anh hoàn toàn không thể khống chế được nhà họ Đường. Bốn ngày sau diễn ra tang lễ sẽ là cuộc đối đầu trực diện giữa Lăng Khôi và nhà họ Đường. Lăng Khôi có thể hoàn toàn trấn áp được nhà họ Đường thì sẽ có thể kiểm soát nhà họ Đường, nhưng nếu không trấn áp được thì Lăng Khôi sẽ phải chết. Lục Hải Siêu nói: "Cậu Lăng, sao đột nhiên lại cần cậu Trần chuẩn bị hơn chục tỷ tệ tiền mặt vậy?” Lăng Khôi ngồi xoa thái dương tại chỗ, bộ dạng trông rất mệt mỏi. Trần Lâm nói: "Cậu Lăng, không phải Trần Lâm tôi không nỡ, mà là trong khoảng thời gian này tập đoàn Trần Thị tôi đã chi một khoản tiền cực lớn, dòng tiền đã không còn được tốt nữa. Ngoài ra, do sau khi tập đoàn Trần Thị gia nhập Công đoàn Trung Hải đã mở rộng thị trường bất động sản một cách mạnh mẽ, nguồn vốn chi ra cực lớn, chuỗi vốn rất dài. Hiện giờ tài khoản không đủ chi mười tỷ tệ nữa rồi”. Lăng Khôi nói: “Nếu vay thì sao?” Trần Lâm nói: "Ngân hàng của chúng tôi không có mức cho vay lớn như vậy. Tìm được ngân hàng khác cho vay thì được, nhưng rất khó để vay được trong vòng bốn ngày”. Lăng Khôi nói: "Ông có thể lấy ra được bao nhiêu?” Trần Lâm nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức trong vòng bốn ngày. Nhiều nhất tôi chỉ có thể gom được sáu tỷ tệ thôi”. Lăng Khôi lại im lặng. Trần Lâm nói: "Tôi muốn hỏi, cậu Lăng đột nhiên cần số tiền lớn như vậy để làm gì?” Lăng Khôi nói: "Bốn ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường”. "Họ Đường? Họ Đường nào?”, Lục Hải Siêu sửng sốt. Lăng Khôi nói: "Đương nhiên là nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải rồi”. Xuýt… Cả Lục Hải Siêu và Trần Lâm đều không khỏi hít một hơi thật sâu. Gia tộc họ Đường có nguồn gốc sâu xa, nhiều năm liền luôn nằm trong Top năm gia tộc lớn, hơn nữa họ ít giao du với bên ngoài, ít công khai xuất đầu lộ diện, vô cùng thần bí. Trần Lâm và Lục Hải Siêu thường rất ngưỡng vọng nhà họ Đường, nhưng bây giờ Lăng Khôi lại tiếp quản nhà họ Đường. Kinh khủng! Lăng Khôi nói: "Sao thế? Rất ngạc nhiên phải không?” Trần Lâm run rẩy nói: "Thật sự rất ngạc nhiên. Nhà họ Đường là một trong năm gia tộc lớn. Nếu cậu có thể gánh vác nhà họ Đường, tương lai sẽ là vô hạn. Tôi hiểu rồi, cậu muốn tôi gom mượn tiền là để giúp cậu thâu tóm được nhà họ Đường”. Lăng Khôi lắc đầu: "Không phải vậy. Tôi nhờ ông gây quỹ là có mục đích khác”. Trần Lâm nói: “Mong cậu Lăng nói rõ”. Lăng Khôi nói: “Là vì nhà họ Hàn của Hàn Thiên Hào”. “Nhà họ Hàn?”, Trần Lâm càng thêm kinh ngạc. Lăng Khôi gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà họ Hàn đã mưu tính chuyện san bằng Boxing Ngô Lâm, sau này thấy tôi một mình đến buổi tiệc, ép cho Tống Bác Văn không ngẩng đầu lên được. Nhà họ Hàn vì muốn tìm cho mình con đường sống đã chủ động nhờ vào nhà họ Đường, muốn dựa vào cây cổ thụ là nhà họ Đường chống đối với tôi”. Lục Hải Siêu nói: "Hàn Thiên Hào này có vẻ quá thiếu hiểu biết. Rõ ràng biết mình đã xúc phạm đến cậu Lăng, nhà họ Tống cũng bị đàn áp mà lại không chủ động gặp cậu Lăng xin đền tội, đã thế còn chuyển hướng nương nhờ nhà họ Đường, còn muốn tranh chấp với cậu Lăng. Thật là làm gì có cái lý đó!” Trần Lâm không thể chịu đựng được nữa: "Hàn Thiên Hào cho rằng nhà họ Hàn có sản nghiệp to lớn, chỉ cần đứng đúng hàng ngũ thì có thể chống lại cậu Lăng. Bản thân ông ta không hề biết ông ta làm như vậy là đang tự tìm đường chết”. Lăng Khôi nói: "Vì vậy, nhà họ Hàn không cần phải tồn tại nữa. Khi tôi nắm quyền điều hành nhà họ Đường cũng là lúc nhà họ Hàn sụp đổ và biến mất. Tôi yêu cầu ông chuẩn bị tiền là vì muốn thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hàn, sáu tỷ tệ chắc chắn không đủ”. Trần Lâm rất khó xử, Lục Hải Siêu nói: "Thực ra với thủ đoạn của cậu Lăng hoàn toàn có thể không tốn một xu một cắc nào cũng có thể cướp được tài sản của nhà họ Hàn, không cần thiết phải phiền phức như vậy!” Lăng Khôi nói: "Đó là hành động của kẻ ác bá, Lăng Khôi tôi không thể làm như vậy được, mua lại là được rồi”. Trần Lâm nói: "Nhưng vốn liếng của tôi không thể mua được nhà họ Hàn trong thời gian ngắn. Dù có cho tôi đủ thời gian để tôi dốc hết tài lực của tập đoàn Trần Thị cũng cũng không mua được tài sản của nhà họ Hàn”. Mặc dù thời gian gần đây nhà họ Trần phát triển nhanh chóng, còn nhà họ Hàn lại tụt dốc thảm hại, gần như bị cắt giảm một nửa. Nhưng sản nghiệp của nhà họ Hàn vẫn không phải là thứ mà nhà họ Trần có thể cạnh tranh được. Lăng Khôi nói: "Tôi biết nhà họ Trần ông không thôn tính được nhà họ Hàn, nên giờ tôi mới phải đưa ông đến một nơi”. Trần Lâm không hỏi nhiều, ngồi yên tại chỗ và im lặng. Lục Hải Siêu cũng cảm thấy có rất nhiều áp lực, dựa vào bên cạnh mà thở gấp, cũng không dám nói gì. Thôn tính nhà họ Hàn! Cũng chỉ có những người như Lăng Khôi mới dám nói về những việc lớn kinh thiên động địa này, còn họ thậm chí không cả dám nghĩ đến. Chẳng mấy chốc, xe đã đến biệt thự Vân Đỉnhsố 27 . Đây là nơi ở của gia đình Giang Nhược Ly. Giang Thanh Hải cũng sống ở đây. Trần Lâm nói: "Thưa cậu, cậu muốn tìm Giang Thanh Hải?” Lăng Khôi nói: "Đúng vậy, Trần Lâm ông không thể thôn tính được nhà họ Hàn, nhưng nếu như có thêm Giang Thanh Hải thì sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi”. Trần Lâm và Lục Hải Siêu sửng sốt, Trần Lâm nói: "Thôn tính nhà họ Hàn phải cần một số tiền rất lớn. Liệu nhà họ Giang có sẵn sàng trả giá cao như vậy vì cậu không?” Lăng Khôi nói: "Khó nói lắm, vào xem là biết liền”. Trần Lâm không hỏi thêm mà chỉ đi theo Lăng Khôi vào cổng biệt thự. Người ra đón tiếp anh là Giang Nhược Ly. “Anh Lăng, sao anh lại đến đây?”, Giang Nhược Ly hơi nghiêng người, nghênh đón ba người vào trong. Khi đến đại sảnh, Giang Thanh Hải mặc bộ đồ Đạo giáo thái cực quyền ra chào và chủ động pha trà cho Lăng Khôi. Giang Thanh Hải bị khiển trách công khai tại đại hội quyền anh, mặc dù sau đó Tống Tử Đường tuyên bố rằng lệnh sa thải của Tống Bác Văn không được tính, Giang Thanh Hải vẫn là phó hội trưởng Công hội quyền anh. Tuy nhiên, Giang Thanh Hải đã nghỉ ngơi ở nhà và không ra ngoài làm việc. Công hội quyền anh nhiều lần cử người mời Giang Thanh Hải ra ngoài nhưng Giang Thanh Hải đều từ chối. Ông ấy ở nhà uống rượu ngâm thơ, cầm kỳ thi họa, sống cuộc sống rất bình yên. Giang Thanh Hải chủ động rót một tách trà cho Lăng Khôi: "Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng đến tìm tôi rồi”. Lăng Khôi bưng trà lên nhấp một ngụm: "Ông biết là tôi sẽ tới sao?” Giang Thanh Hải nói: "Đúng”. “Ông nói thử xem”, Lăng Khôi hỏi như không. Chương 173: Đàm phán với Giang Thanh Hải Giang Thanh Hải nói: "Lần trước cậu đến tìm tôi, muốn tôi đứng ra chống lại Tống Bác Văn. Tôi đã làm theo lời của cậu, hơn nữa còn bị bãi chức, còn cậu thì sắp tiếp quản nhà họ Đường nên cần đến tôi”. “Ông nói cũng tường tận lắm”, Lăng Khôi mỉm cười, Giang Thanh Hải này quả thực rất thú vị. Giang Thanh Hải nói: "Khi nói chuyện với cậu Lăng, tôi không bao giờ giấu giếm. Hơn nữa tôi cũng cho rằng cậu ghét nhất loại người ăn nói ngọt xớt”. Lăng Khôi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng nói rõ luôn. Sau bốn ngày nữa tôi sẽ làm lễ đưa ma cho ông cụ Đường và tiếp quản nhà họ Đường. Chuyện này đích thực là tôi cần ông giúp”. Giang Thanh Hải nói: "Cậu muốn tôi làm gì?” Lăng Khôi duỗi hai ngón tay ra: "Thứ nhất, tôi muốn ông chi một khoản tiền cực lớn, kết hợp với nhà họ Trần, thâu tóm toàn bộ tài sản của nhà họ Hàn”. Trần Lâm nắm chặt tay. Sao Lăng Khôi có thể nói một chuyện lớn như vậy một cách thản nhiên đến vậy? Giang Thanh Hải kiên quyết nói: "Thôn tính tài sản của nhà họ Hàn đối với nhà họ Giang tôi mà nói chỉ như hạt cát trong sa mạc, không thành vấn đề”. Trần Lâm đã rất sốc khi nghe thấy Giang Thanh Hải nói như vậy. Chuyện mà tập đoàn Trần Thị dốc hết sức cũng không làm được, đối với Giang Thanh Hải mà nói lại dễ như trở bàn tay. Chỉ dựa vào sự bình tĩnh và chắc chắn này đã khiến Trần Lâm tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với thực lực của nhà họ Giang. Lăng Khôi nói: "Điều thứ hai là hoàn toàn ủng hộ tôi. Trong cuộc đối đầu với nhà họ Đường, nhà họ Giang sẽ dốc toàn lực để đứng về phía tôi". Lăng Khôi nói xong thì bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Điều này đồng nghĩa với việc kéo nhà họ Giang cùng xuống nước. Trong nhiều năm qua, Giang Thanh Hải vẫn luôn giấu mình, luôn giữ sách lược kín tiếng. Nhà họ Giang chưa bao giờ đắc tội với các gia tộc thuộc Công hội quyền anh. Giang Nhược Ly là tổng thư ký của Công đoàn Trung Hải cũng luôn kín tiếng, hiếm khi chống đối với các gia tộc lớn của Công đoàn Trung Hải. Nhờ chiến lược này, thế lực của nhà họ Giang đã phát triển mạnh mẽ suốt những năm qua. Nhiều người không thể ước lượng được thực lực của nhà họ Giang, thậm chí còn có tin đồn rằng sau năm gia tộc lớn, nhà họ Giang có thể được xếp vào Top ba. Thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Bây giờ chỉ một câu nói của Lăng Khôi đã kéo theo nhà họ Giang cùng xuống nước, điều này đồng nghĩa với việc muốn nhà họ Giang từ bỏ chiến lược bảo thủ đã kiên trì suốt bao năm qua, đổi thành chiến lược cấp tiến. Rủi ro như vậy là rất lớn. Giang Thanh Hải tiếp tục pha trà, nước sôi phát ra tiếng "tu tu tu tu". Phòng khách trở nên rất yên tĩnh. Một lúc sau, Giang Thanh Hải pha trà và rót một ly cho Lăng Khôi: "Cậu Lăng có tài cán phi thường, năng lực của cậu ai cũng nhìn thấy cả. Trước đây tôi ở Công hội quyền anh cũng từng kiên định ủng hộ cậu Lăng. Nhưng chúng ta đã đánh giá thấp nhà họ Tống, hoặc là nói đã đánh giá thấp Tống Bác Văn”. Giang Thanh Hải nói về chuyện trước đây: "Ban đầu, chúng ta bắt tay với nhau đã đạt được sự ủng hộ của một phần ba thành viên trong Công hội quyền anh. Điều này đã làm lung lay nền tảng của nhà họ Tống trong Công hội quyền anh. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng Tống Bác Văn sẽ tiếp tục làm ra chuyện tự đào mồ chôn mình trong cơn phẫn nộ và sự kiêu hãnh của chính ông ta. Nhưng không ngờ Tống Bác Văn lại có đủ dũng khí để rũ bỏ mọi sự kiêu ngạo và chịu đựng mọi hận thù để đưa ra quyết định lý trí nhất". "Ông ta đã khôi phục chức vụ của tôi và bãi bỏ quyết định tăng tỷ lệ hoa hồng của Công hội. Thậm chí ông ta còn cử Tống Tử Đường đích thân xin lỗi và bồi thường cho gia đình của những người đã chết trong phòng tập Boxing Ngô Lâm”, Giang Thanh Hải vừa uống trà vừa chậm rãi nói: “Sau một loạt quyết định này, nhà họ Tống đã lấy lại được sự ủng hộ của Công hội và sự ủng hộ của mọi người. Hiện tại vị trí của nhà họ Tống trong Công hội quyền anh đã ổn định trở lại, ngược lại còn khiến tôi, một phó hội trưởng thường vụ của Công hội quyền anh rất lúng túng. Tôi đã từng làm khó Tống Bác Văn, và bây giờ lòng người đang hướng về Tống Bác Văn. Nếu tôi trở lại Công hội quyền anh đảm nhiệm chức phó hội trưởng thường vụ thì những người ủng hộ tôi cũng sẽ không còn như trước nữa. Nền tảng của nhà họ Giang tôi không còn vững chắc”. Lăng Khôi cầm tách trà và nói: “Ông thất vọng sao? Ông cũng oán trách tôi?” Giang Thanh Hải nói: "Thanh Hải không dám nghĩ như vậy. Chỉ là tôi cho rằng lợi ích của tôi và của tôi hoàn toàn không giống nhau. Về chuyện Công hội quyền anh, cậu đã đạt được mục tiêu của mình rồi. Mọi người đều lần lượt cúi đầu trước cậu, hơn nữa Tống Bác Văn đã chủ động yêu cầu Tống Tử Đường xin lỗi và bồi thường cho gia quyến những người vô tội đã chết của phòng tập Boxing Ngô Lâm. Danh tiếng của cậu đã lan rộng khắp Trung Hải và gây chấn động khắp nơi. Còn sau khi Giang Thanh Hải tôi ra mặt thì lại phải trả giá để làm êm thấm mọi chuyện”. Giang Nhược Ly nghe không nổi nữa, cô ta quay đầu nói: "Bố, hôm nay bố nói nhiều quá rồi đấy, anh Lăng không phải loại người đó”. Giang Thanh Hải nói: "Cậu Lăng đừng lấy làm lạ, tôi không hề có ý đó. Tôi nói những điều này chỉ là muốn cậu hiểu nỗi khổ và cái khó của tôi thôi. Nhà họ Giang tôi bằng lòng theo cậu, nhưng cũng mong cậu để nhà họ Giang chúng tôi không có mối họa về sau”. Lăng Khôi không tức giận mà chỉ cẩn thận nghiền ngẫm những gì Giang Thanh Hải đã nói, cuối cùng anh nói: "Ông muốn gì?” Giang Thanh Hải nói: "Tôi muốn một lời hứa từ cậu”. Lăng Khôi cho biết: "Lời hứa như thế nào?” Giang Thanh Hải nói: "Lời hứa cùng tiến cùng lui, cùng sống chết với nhà họ Giang. Có lời hứa này rồi, Giang Thanh Hải tôi tất sẽ dốc toàn lực ủng hộ cậu Lăng. Toàn bộ người trên dưới nhà họ Giang đều sẽ răm rắp nghe theo lời cậu, quyết không nói hai lời”. Nói xong, Giang Thanh Hải đặt tách trà xuống, nhìn chằm chằm Lăng Khôi thật kỹ, chờ đợi Lăng Khôi bày tỏ thái độ. Lăng Khôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng anh nói: "Giang hồ hiểm ác, một gia tộc một khi có động tĩnh nhỏ cũng đã đủ để gặp nhiều hiểm họa. Sự lo lắng của ông, mong muốn của ông tôi đều hiểu cả. Nhưng bây giờ tôi không thể hứa với ông được”. Giang Thanh Hải vô cùng ngạc nhiên. Vốn dĩ nghĩ rằng Lăng Khôi nhất định sẽ đồng ý, nhưng không ngờ Lăng Khôi lại thẳng thừng từ chối. Giang Thanh Hải sững sờ tại chỗ, tỏ vẻ rất ngượng ngập. Lăng Khôi đứng lên và nói: "Tôi có ấn tượng tốt với Giang Nhược Ly, và tôi cũng rất ngưỡng mộ nhà họ Giang của ông. Giang Thanh Hải ông là con rồng giữa loài người, năng lực và khí phách đều là hạng nhất. Lăng Khôi tôi vô cùng khâm phục. Nhưng hứa chuyện này thì tôi sẽ không dễ dàng đưa ra lời hứa. Điều tôi muốn nói với ông là nếu nhà họ Giang ông sẵn sàng làm mọi thứ có thể để ủng hộ tôi, thì từ nay chắc chắn sẽ là người của Lăng Khôi tôi. Chuyện Lăng Khôi tôi phải chăm sóc, cùng sống chết, cùng tiến lui với mọi người là bổn phận rồi. Nhưng chuyện kết liên minh này không phải giao dịch mà là sự hỗ trợ lẫn nhau từ tận sâu trong đáy lòng”. "Trước đây Trần Lâm đã ủng hộ tôi rất nhiều lần, chưa từng đề ra điều kiện nào. Khi thời cơ đến thì sẽ là người của Lăng Khôi tôi”, Lăng Khôi nói xong câu cuối cùng liền quay người rời đi: “Xin cáo từ”. Lăng Khôi đưa Trần Lâm và Lục Hải Siêu rời khỏi đó. Giang Thanh Hải đứng ngây ra không nói gì. Sau khi tiễn Lăng Khôi đi, Giang Nhược Ly quay lại chất vấn bố mình: "Bố, hôm nay bố nói nhiều quá. Bố nói với người khác những điều này còn được, nhưng bố không nên nói những lời như vậy với anh Lăng”. Giang Thanh Hải trầm giọng nói: "Cậu Lăng này quả thật là đặc biệt, không thể dùng cách đối xử như đối với người bình thường. Là bố đã đánh giá thấp cậu ấy và không nên giao tiếp với cậu ấy theo cách này”. Giang Nhược Ly nói: "Cũng may là tấm lòng anh Lăng rộng lượng, sẽ không để bụng đâu. Nếu như bố muốn quy thuận anh Lăng, vậy thì phải đến tận nhà người ta xin lỗi. Như vậy anh Lăng sẽ không để bụng đâu”. Giang Thanh Hải nói: "Kể từ khi bố bắt đầu công khai đối đầu với Tống Bác Văn trong đại hội quyền anh, nhà họ Giang chúng ta đã ở bên bờ vực của sự sống và cái chết, đã sớm không có đường lui rồi. Cậu Lăng là niềm hy vọng duy nhất của gia đình nhà họ Giang chúng ta. Con hãy chuẩn bị lễ vật hào phóng, bố sẽ đích thân đến nhà để tạ tội”. Chương 174: Tôi mất thể diện từ lâu rồi Ngay sau khi Trần Lâm đưa Lăng Khôi trở lại nhà hàng Á Vận thì Lăng Khôi nhận được một cuộc gọi từ Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân chủ động gọi điện thoại cho anh ư? Chuyện lạ đấy nhỉ! Lăng Khôi vội vàng nhấn nút trả lời: "Vợ à, em nhớ anh sao?” "Đừng dẻo miệng nữa, anh đang ở đâu? Tôi mời anh ăn tối”, giọng nói của Tô Duệ Hân rất bình tĩnh. Nghe Lăng Khôi gọi mình là vợ, cô cũng không còn thấy ác cảm nữa. Nếu là trước đây, chắc chắn Tô Duệ Hân sẽ phát điên lên. "Đêm hôm rồi ăn bữa tối gì nữa chứ? Chúng ta làm một bữa tối dưới ánh nến ở nhà chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”, câu nói này của Lăng Khôi khiến trong điện thoại trầm lại một hồi lâu. "Anh có đến không để tôi gọi món luôn, đừng lần khần nữa”. "Đến, đương nhiên là đến rồi. Vợ mời ăn cơm sao anh có thể không tới được chứ”, Lăng Khôi lập tức nghe theo ngay. Ở lối vào của chung cư Garden. Khi Lăng Khôi lái con xe máy cũ đến đây thì trời đã khuya. Chần chừ hồi lâu vẫn không thấy Tô Duệ Hân đi ra, Lăng Khôi liền dựa vào quầy bảo vệ, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, chậm rãi hít vào. "Này người anh em, cậu có phải là cậu con rể Lăng Khôi của nhà họ Tô không?”, nhân viên bảo vệ đột nhiên mở cửa và đưa cho Lăng Khôi một điếu thuốc. Lăng Khôi tò mò: "Anh biết tôi à?” Mặc dù Lăng Khôi biết tiếng xấu của mình ở bên ngoài, nhưng cũng không hề ngờ rằng ngay cả một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi cũng biết đến danh tiếng của mình. Có phải hơi khoa trương rồi không? Nhân viên bảo vệ trông khoảng ba mươi tuổi, cơ thể cường tráng không khác Lý Kiến cho lắm. Anh ta cũng rất nhiệt tình. Nhân viên bảo vệ nói: "Tôi làm bảo vệ ở đây ba năm rồi. Lúc trước khi cậu đến ở rể nhà họ Tô thì tôi đã biết cậu rồi. Ba năm qua tôi vẫn thường nhìn thấy cậu ra vào đây nên rất có ấn tượng”. Lăng Khôi mỉm cười: "Vậy có phải danh tiếng của tôi rất không tốt không? Mọi người đều cho rằng tôi là kẻ cặn bã ăn bám và có bồ bên ngoài đúng không?” Người bảo vệ vỗ vai Lăng Khôi: "Anh bạn, tôi không nghĩ vậy”. “Ồ?”, Lăng Khôi càng thêm tò mò. Anh bảo vệ nói: "Ba năm nay, ngày nào cậu cũng mua rau, nấu cơm, đưa đón vợ đi làm. Chuyện này chắc gì có mấy người đàn ông trên đời làm được". Lăng Khôi cảm thấy nhân viên bảo vệ này rất thú vị, anh kẹp tay vào điếu thuốc: "Anh tiếp tục nói đi”. Nhân viên bảo vệ nói: "Tôi cũng là một người chồng, nhưng tôi không làm được như cậu”. Lăng Khôi nói: "Mua rau và nấu ăn, đưa đón vợ đi làm. Những người có thể làm được điều này rất nhiều. Anh cũng không cần thiết phải khen tôi như thế!” Anh bảo vệ nói: "Đúng vậy, làm chuyện này thật sự không khó. Nhưng ba năm liên tục làm những chuyện vặt vãnh này mà trong ánh mắt không hề có sự phàn nàn oán thán nào thì ít có người bình thường nào bì được”. Lăng Khôi nói: “Anh cũng là người ở rể à?” Anh bảo vệ nói: "Đúng vậy. Ba năm nay tôi cũng mua rau, nấu đồ ăn cho vợ tôi, nhưng tôi vẫn luôn phàn nàn, không bao dung độ lượng được như cậu. Tôi đã giải ngũ, đi ở rể nhà người ta, khom lưng uốn gối tới mức nhu nhược, bị người ta giễu cợt mà tôi đã cảm thấy tâm trạng không vững chãi rồi. Vợ tôi và nhà vợ tôi đều chế giễu tôi vô dụng, tôi đã cãi nhau to với họ một trận, bị đuổi ra khỏi nhà, rồi từ đó ly hôn luôn”. Lăng Khôi nói: “Anh tên gì vậy?” Nhân viên bảo vệ nói: "Chu Bân”. Lăng Khôi nói: "Đi ở rể, phải chịu đủ tủi nhục khiến một người chiến sĩ tràn đầy nhựa sống không thể chịu được là chuyện bình thường. Nhưng tôi và anh khác nhau”. Chu Bân nói: "Có gì khác nhau?” Lăng Khôi nói: "Có ba điểm khác biệt. Thứ nhất, tôi ở rể là vì làm theo lời căn dặn của người bố nuôi, cũng là ân sư của tôi. Ơn dưỡng dục to bằng trời, đương nhiên không thể cãi lại. Thứ hai, người mà tôi lấy có ơn đối với tôi, trong lòng tôi cảm động, sau này tôi cũng dần dần yêu cô ấy. Vì người mình yêu mà phải chịu tủi nhục thì có sá gì?” Chu Bân càng nghe càng cảm thấy ngạc nhiên, anh ta nói lớn: “Điều thứ ba thì sao?” Lăng Khôi nói: "Thứ ba, tôi chưa bao giờ phàn nàn về con đường mình đã chọn. Đừng nói ba năm bị chế giễu, dù là mười năm hai mươi năm, tôi cũng không phàn nàn hay hối hận”. Chu Bân dõng dạc nói: "Thật lợi hại, bái phục. Tôi cũng thích vợ tôi, tôi cũng muốn cứu vãn trái tim cô ấy, nhưng vợ tôi luôn coi thường tôi, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn được. Giờ anh và vợ anh thế nào rồi?” Lăng Khôi mỉm cười: "Đang trên đường cứu vãn đây, cũng còn tạm ổn!” Chu Bân nắm chặt tay nói: "Cậu lợi hại như vậy, sau này dạy cho tôi chút ít nhé”. “Được thôi”, Lăng Khôi vỗ vai anh ta, đang định nói tiếp thì đột nhiên phía trước có tiếng bước chân. Tô Duệ Hân mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, tôn lên đường cong đáng tự hào, lộ ra đôi chân dài cân đối, đôi giày cao gót màu bạc dưới chân trông thật quý phái, cô mang theo một chiếc túi nhỏ trẻ trung hoạt bát, quyến rũ lay động lòng người. “Vợ cậu đến tìm cậu hẹn hò sao?”, Chu Bân vội quay trở lại quầy bảo vệ, không dám thò đầu nhìn ra ngoài. "Lăng Khôi, để anh phải đợi lâu rồi”, Tô Duệ Hân bước tới, mùi thơm quyến rũ ập vào mũi: "Đi. Tôi mời anh ăn tối”. Lăng Khôi vội vàng đẩy chiếc xe máy cũ, dáng vẻ khom lưng uốn gối: "Vợ, lên xe nào, anh chở em đi một vòng”. Tô Duệ Hân không ngại, cô xoay người ngồi lên xe máy: “Đi thôi!” “Em không chê xe anh nát sao?”, Lăng Khôi rất tò mò. Tô Duệ Hân nói: "Tôi theo ý anh một lần, anh đưa tôi đi hóng gió!” “Em không sợ bị người ta nhìn thấy một tổng giám đốc như em lại ngồi trên chiếc xe máy cà tang mất mặt sao?”, Lăng Khôi liếc nhìn Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân cười nhẹ nhõm: "Từ khi gả cho anh tôi đã mất mặt rồi, còn nói gì đến thể diện nữa chứ?” Chương 175: Nỗi phiền muộn của Tô Duệ Hân Lăng Khôi gượng cười và phóng xe đi. Chu Bân từ phòng bảo vệ cũng giơ ngón tay cái lên với Lăng Khôi và nhìn cả hai rời đi. “Vợ, em muốn đi ăn tối ở đâu?”, Lăng Khôi lái xe đi trong bóng tối. Tô Duệ Hân nói: "Tôi muốn ăn lẩu cay”. Lăng Khôi nói: "Giờ này hầu hết các nhà hàng đều đã đóng cửa rồi, chỉ còn một số con phố ở thành Bất Dạ là vẫn còn nhộn nhịp thôi”. Thành Bất Dạ là địa điểm giải trí phồn hoa nhất ở thành phố Trung Hải, nơi tập trung các quán bar, karaoke. Bởi vì các kiểu địa điểm này mở cửa vào ban đêm nên đã kéo theo ẩm thực xung quanh đó. Tô Duệ Hân cười nói: "Được thôi, vậy thì đến thành Bất Dạ”. "Xong ngay!” Khi họ đến thành Bất Dạ thì trời đã rạng sáng. Việc kinh doanh đang bùng nổ ở đây. Hầu hết khách hàng đến đây để tiêu xài, vui chơi, còn có vô số những người đẹp làm việc trong các tụ điểm ăn chơi, ra vào các nhà hàng xung quanh, công việc kinh doanh vô cùng phát đạt. Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân đến một nhà hàng có tên "Lẩu cay" và tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ. Đây là một nhà hàng rất lớn, trong phòng khách có hàng trăm chiếc bàn, hơn một nửa trong số đó đã chật kín. Hầu hết các khách hàng đến đây đều dẫn theo những người phụ nữ xinh đẹp. Trong khoảng thời gian này, vô số khách hàng ôm ấp các người đẹp, bầu không khí rất hấp dẫn. Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân xinh đẹp đến bàn ăn tối, nghiễm nhiên người xung quanh coi anh như đồng nghiệp. Ông chủ là một người đàn ông to béo, tay xách chiếc nồi đi tới nhìn hai người Lăng Khôi đầy nhiệt tình, ông ta cười tươi: "Ở đây tôi có rượu lâu năm rất ngon, uống vào chắc chắn sẽ ngất ngây cả đêm. Hay là làm hai chai nhé?” Tô Duệ Hân không thích uống rượu, cô nói: "Không cần đâu”. Ông chủ to béo vẫn tiếp tục chào mời: "Em gái như thế là không biết thưởng thức rồi. Những người đến đây ăn cơm đều là những gái ngành, có ai không uống chút rượu chứ? Rượu chỗ tôi không có tác dụng phụ đâu, chỉ là thúc đẩy tình cảm của hai người thôi, để hai người làm chuyện muốn làm nhưng không dám làm”. Tô Duệ Hân không vui nói: "Tôi không phải là cô gái biết chơi/gái ngành”. Ông chủ to béo cười theo thói quen: "Hiểu mà, ra khỏi câu lạc bộ thì mọi người đều nói mình không phải là gái ngành. Tôi bán cho cô một bình với một nửa giá nhé”. Tô Duệ Hân muốn phản bác nhưng Lăng Khôi lại nói: "Vậy thì cho một chai!” “Lăng Khôi, anh muốn làm gì?”, mặt Tô Duệ Hân đỏ bừng. Ông chủ to béo nhanh chóng mang đồ uống tới. Lăng Khôi rót một ly rượu cho Tô Duệ Hân: "Đừng nghe ông ta nói bậy. Đây là rượu pha chế bình thường, uống một ngụm không sao cả”. Tô Duệ Hân không uống rượu, mà chỉ ăn thịt và rau, ăn hết hơn một nửa, Tô Duệ Hân mới hài lòng đặt đũa xuống: "Lăng Khôi, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay. Tôi đã mua hai bệnh viện với giá hai trăm tệ, điều đó đã giúp giải quyết được tối đa tình trạng khó khăn của bệnh viện Bình An, hơn nữa còn tạo nên một giai thoại”. Lăng Khôi mỉm cười: "Em là vợ của anh, có thể vì em làm được chút nào thì hay chút ấy, không cần nói cảm ơn anh”. Tô Duệ Hân nói: "Chúng ta đã lâu không tâm sự rồi. Thật ra, cảm giác của tôi đối với anh luôn rất phức tạp. Nhiều khi tôi cảm thấy anh là kẻ vô dụng, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy mình có thể đang sống trong một giấc mơ, cho rằng anh rất không đơn giản. Tôi thường không thể phân biệt được rốt cuộc đâu mới là anh”. Vừa nói, Tô Duệ Hân vừa tự mình rót một ly rượu, cô uống một hớp: "Anh biết anh Lăng không?” Lăng Khôi thầm ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Lần trước có nghe em nhắc đến anh ta, có phải gã đó gây bất lợi gì với em không? Nói cho anh biết, anh đi xử hắn!” Tự mình xử mình. Lăng Khôi toát mồ hôi hột. Tô Duệ Hân nói: "Không, gần đây anh Lăng này đối xử với tôi ngày càng tốt. Anh ta đã bí mật giúp đỡ và theo đuổi tôi. Nhiều người đề nghị tôi ly hôn với anh càng sớm càng tốt, rồi cưới anh Lăng đó". Tô Duệ Hân buồn bực, cô lại uống một hơi cạn sạch: "Mấy ngày nay, tôi bị chuyện này dày vò rất lâu, mấy lần tôi muốn tìm anh Lăng đó để nói rõ sự việc, nhưng lại không tìm được anh ta”. Tô Duệ Hân càng lúc càng khó chịu, cô không ngừng uống, ngữ điệu cũng càng lúc càng hưng phấn: "Lăng Khôi, tôi tìm anh ăn cơm, một mặt là muốn cảm ơn vì hôm nay anh đã giúp tôi, mặt khác tôi cũng muốn nói cho anh biết là tôi không có ý gì với anh Lăng kia. Cho dù người khác đang đồn rằng tôi là bồ nhí của anh ta, tôi cũng không có ý định với anh ta, tôi chỉ muốn nói với anh sự thật thôi". Lăng Khôi thầm cảm động. Tô Duệ Hân vẫn không thể buông bỏ được anh. Một lúc sau, Tô Duệ Hân uống quá chén nên đã hơi say: "Mọi người trong bệnh viện đều nói tôi là bồ nhí của anh Lăng. Giờ khi tôi đi trên đường, ánh mắt người khác nhìn tôi đầy khinh thường và chế nhạo. Lăng Khôi, tôi thực sự rất khó chịu”. Lăng Khôi đã thấy tất cả, anh cảm thấy trong lòng đau nhói. Duệ Hân, là anh đã không để ý đến cảm xúc của em. Em yên tâm, anh sẽ cho em danh tiếng thích hợp. Lúc này có hai người đàn ông đi tới cùng với hai người đẹp, một trong hai người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, tay đeo đồng hồ hiệu, ngồi thẳng xuống bên cạnh Tô Duệ Hân: "Người đẹp này đẹp quá đi, đẹp hơn nhiều so với tất cả những người đẹp tôi từng gặp, nhan sắc tuyệt vời. Không biết em gái là người đẹp của chốn nào nhỉ?” Vẻ mặt Tô Duệ Hân đầy vẻ chán ghét: "Tôi không phải em gái của chốn nào cả, anh ăn nói tôn trọng một chút!” Người đàn ông đó tự rót một ly rượu: "Anh là Đường Thục Hòa, là chủ khách sạn Kim Bích Huy Hoàng lớn nhất của thành Bất Dạ. Chỉ một câu nói của anh thôi là em có thể trở thành số một trong Kim Bích Huy Hoàng của anh, lương cả năm đảm bảo thấp nhất hai triệu tệ”. Gã mập đứng bên cạnh người đàn ông tên Đường Thục Hòa tỏ vẻ cao ngạo: "Cô gái này thật không hiểu chuyện gì cả, còn không mau cảm ơn sếp Đường đi. Hôm nay sếp Đường để mắt đến cô chính là phúc phận của cô. Từ đêm nay cô chỉ cần ngoan ngoãn làm người phụ nữ của sếp Đường, phục vụ sếp Đường cho thỏa đáng thì sau này ngày một bước lên mây không còn xa nữa đâu. Cho dù trở thành Liễu Phiêu Tự thứ hai cũng không phải là điều không thể”. Liễu Phiêu Tự là gái bao hạng một ở Trung Hải. Những người qua lại với cô ta đều là những đại gia cự phách hàng đầu của Trung Hải với thủ đoạn phi thường, khuấy động gió mây, khiến cho vô số đàn ông ở Trung Hải nghe tiếng đã sợ mất mật. “Đêm nay hãy theo anh. Anh sẽ để em làm phượng hoàng suốt quãng đời còn lại”, Đường Thục Hòa uống xong ly rượu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm sắc sảo, hắn đưa tay sờ eo Tô Duệ Hân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.