Chương 140: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời Nhà họ Đường khác với kiểu gia tộc như nhà họ Hàn. Sự khác biệt này không chỉ thể hiện ở mức độ giàu có, mà quan trọng hơn nó còn được thể hiện ở thế cuộc và nền tảng. Kiểu “khủng” này, chỉ khi thực sự chiến đấu với nó, bạn mới biết nó khủng khiếp như thế nào. Trước đó, chỉ với một câu nói mà Lăng Khôi đã yêu cầu Mã Đằng đuổi nhà họ Hàn ra khỏi Công đoàn Trung Hải. Nhưng nếu muốn gánh vác gia tộc nhà họ Đường thì lại không đơn giản như vậy. Ngay cả Mã Đằng cũng không giúp được gì nhiều. Lăng Khôi phải tự mình ra tay. Ông cụ Đường vẫn đang trong thời gian cúng tuần, xương cốt còn chưa nguội lạnh nên Lăng Khôi không dám làm to chuyện. Hơn nữa, anh còn phải chống đỡ gia tộc Đường Thị, trong tình thế gấp rút cũng khó ra tay, còn cần phải chuẩn bị thêm đã. Cái nắng tháng sáu như thiêu đốt. Trên núi Hồ Điệp ở thị trấn Hoa Hồng đang nóng như lửa đốt. Buổi trưa Lăng Khôi đến đây một mình với một chai rượu và bái tế ông cụ Tô. "Ông à, cháu tới mời ông uống một ly”. Lăng Khôi lấy ra hai chiếc cốc và lần lượt đổ đầy. Anh đổ một ly lên mộ và uống cạn ly còn lại. Rượu vào ruột gan cồn cào như ngọn lửa cuồng nộ đốt cháy cơ thể. Lăng Khôi tự nhiên mỉm cười: "Cháu từng nghe nói sau khi ông nhập ngũ có một bạn chiến đấu thân thiết. Người này chắc là ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496412/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.