Chương 138: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường “Lạch cạch!” Hộp gấm rơi xuống đất. Nắp hộp văng ra, để lộ một con dấu màu đen bên trong hộp. Con dấu cổ sơ mà dày nặng, có kích thước bằng bàn tay trẻ sơ sinh, trên bề mặt được điêu khắc một con cóc vàng. Phần lưng cóc có một chữ “Đường” rất lớn, bên trên có vết tích hư hại, dường như đã trải qua năm tháng bể dâu. Lăng Khôi ngắm nhìn con dấu nhà họ Đường, hồi lâu không lên tiếng. Vành mắt ẩm ướt lại lần nữa trở nên nóng hổi. Câu nói cuối cùng của ông cụ Đường vẫn luôn quẩn quanh trong đầu Lăng Khôi. “Tôi cũng vừa mới biết mọi chuyện. Mong cậu hãy mang theo nỗi oan của nhà họ Tô, mang theo nỗi oan của nhà họ Đường, đứng trên đỉnh cao Cửu Thiên một lần nữa, dùng máu rửa sạch nỗi oan cho hai nhà chúng tôi. Xin cậu hãy nhận lấy”. Ông cụ Đường biết thân phận của mình. Cụ ấy biết mình là Lăng Hiêu. Cuối cùng ông cụ Đường đã dùng cách thức khó hiểu nhất để biểu đạt, chỉ cho một mình Lăng Khôi hiểu được. Bí mật này quá lớn, ông cụ Đường biết rõ sức nặng của nó. Vì vậy, cho dù là Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh thân thiết nhất với ông cụ cũng không được biết. Cụ ấy đã dùng chút sức lực cuối cùng để giao con dấu của nhà họ Đường cho anh. Lời phó thác này nặng như Thái Sơn. Khiến xương cốt toàn thân Lăng Khôi trở nên nặng nề, nước mắt trào dâng. “Ông nội!” “Bố!” Đường Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496410/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.