Chương 136: Lời trăng trối cuối cùng Câu nói của Đường Thục Hạo thu hút rất nhiều ánh mắt nháo nhác nhìn qua. Ánh mắt ai nhìn Lăng Khôi cũng đầy sự chán ghét. Điều này khiến Đường Thục Thanh hết sức lúng túng: “Anh Hạo, đây là Lăng Khôi, là một cao thủ võ thuật. Hơn nữa trước đây ông nội cũng biết anh ấy, còn để anh ấy xem bệnh cho ông nội, với lại ông nội đặc biệt dặn dò em đưa anh ấy tới đây”. Đường Thục Thanh cũng hết cách, chỉ có thể nhắc đến lời nói trước đây của ông cụ Đường. Đường Thục Hạo nghe xong, ánh mắt nhìn Lăng Khôi hơi thay đổi: “Cậu quen ông nội tôi sao?” Lăng Khôi nói: “Đã gặp một lần”. Đường Thục Hạo nói: “Vậy cậu đợi ở đây, bây giờ tôi đi báo với ông nội”. Dứt lời, Đường Thục Hạo thận trọng vào trong phòng khách, bước đến chiếc giường nhỏ, nói với ông cụ Đường vài câu, lúc này mới ra cửa hỏi Lăng Khôi: “Cậu chính là Lăng Khôi à?” Lăng Khôi gật đầu. Thái độ của Đường Thục Hạo mềm mỏng hơn nhiều: “Vậy vào đi”. Đường Thục Thanh thở phào nhẹ nhõm và đưa Lăng Khôi vào trong phòng khách. Lăng Khôi nhìn xung quanh. Đây không phải một phòng ngủ mà là phòng họp. Chắc là phòng họp thường niên của nhà họ Đường, là nơi bàn bạc những chuyện quan trọng. Bình thường có lẽ ông cụ Đường ở phòng ngủ, lúc này đã được dời đến đây, còn tập trung nhiều người quan trọng như vậy ở bên ngoài, vậy chắc là đã chuẩn bị lo hậu sự rồi. Những người mặc áo đen ngoài cửa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496408/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.