Chương 119: Mời rượu Người thanh niên trước mắt cực kì nhàn nhã, khiến cho bà ta lờ mờ cảm nhận được, tối nay, sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhà hàng Bạch Vân, phòng VIP số ba. Hàn Bách với tư cách là lớp trưởng, mời mọi người ăn một bữa cơm, những người này đều là con nhà giàu, mỗi người đều không hề đơn giản, ngoại trừ Dương Nguyệt. Dương Nguyệt bị sắp xếp ngồi cạnh Hàn Bách. Mọi người đều lớn tiếng gọi chị dâu, lần lượt chúc rượu Dương Nguyệt. Bữa cơm vừa mới bắt đầu, Dương Nguyệt đã bị chuốc nửa bụng rượu, đầu hơi choáng, toàn thân bốc hỏa. Trịnh Bình rất nhiệt tình: “Dương Nguyệt, bình thường lớp trưởng không nỡ mời bọn mình ăn cơm đâu. Hôm nay bọn mình đều được hưởng ké ánh sáng của cậu đấy. Cậu phải để bọn mình được nở mày nở mặt đấy nhé”. Quách Tiểu Nghệ nói: “Đúng thế, bình thường bọn mình mời lớp trưởng ăn cơm rất nhiều lần, nhưng lớp trưởng đều từ chối. Nói gì mà kinh doanh mấy công ty bên ngoài, công việc bộn bề, không hề nể mặt bọn mình chút nào. Nói đúng ra, mặt mũi của bọn mình cộng lại cũng không bằng mặt mũi Dương Nguyệt cậu. Cậu nhất định phải kính lớp trưởng vài ly”. Tửu lượng của Dương Nguyệt vốn dĩ không tốt lắm, cộng thêm hoàn cảnh gia đình không tốt, trong lòng cô ấy cảm thấy hơi tự ti. Lúc này được mọi người vây quanh tung hô, nội tâm thực ra rất cảm động. Do đó cô ấy mới uống cùng Hàn Bách thêm vài ly. Hàn Bách đẹp trai nhiều tiền, bình thường con gái theo đuổi Hàn Bách không kể xiết, mà tốc độ hắn đổi bạn gái cũng nhanh như lật sách. Thấy đầu óc Dương Nguyệt choáng váng, Hàn Bách rất vui vẻ: “Dương Nguyệt, anh giới thiệu với em, đây là đạo diễn Chu Tam. Là phó đạo diễn của rất nhiều bộ phim trong nước. Bây giờ đang ký hợp đồng với công ty điện ảnh La Đức của nhà họ Hàn anh. Gần đây ông ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim, đang cần một diễn viên nữ chính, anh trịnh trọng đề cử em với đạo diễn Chu”. “Đạo diễn Chu, ông thấy cô gái bên cạnh tôi thế nào?”, Hàn Bách ngang ngược nói. Đạo diễn Chu khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt xấu xúc phạm người nhìn, râu ria xồm xoàm, nhưng đích thực là có một chút liên quan tới phạm trù nghệ thuật. Đạo diễn Chu nhìn Dương Nguyệt, hài lòng cười nói: “Tôi thấy không tệ, lần sau có thể sắp xếp để diễn thử. Anh Hàn đề cử diễn viên nữ chính nhất định không có vấn đề gì. Dù sao tôi cũng phải nể mặt anh Hàn mà”. Hàn Bách cười lớn: “Ha ha ha, đạo diễn Chu là người thông minh. Dương Nguyệt, không mau kính đạo diễn Chu vài ly đi”. Tất cả mọi người đều thầm ghen tị, Dương Nguyệt liên tiếp kính đạo diễn Chu ba ly. Cơ hội thế này, Dương Nguyệt nghĩ cũng không dám nghĩ. Cô ấy uống xong, đầu càng choáng váng hơn. Hàn Bách dõng dạc nói: “Các bạn học thân mến, tất cả đều là tinh anh của khoa biểu diễn. Mấy năm này diễn viên tham gia diễn xuất quá nhiều rồi, diễn giỏi cũng không kể xiết. Nếu như không có quan hệ thì căn bản không thể xuất hiện trước công chúng. Nhưng Hàn Bách tôi là người trọng tình nghĩa, hiện nay mẹ tôi đã giao cả công ty điện ảnh La Đức cho tôi quản lý. Sau này mọi người cần nhờ vả, cứ nói với tôi. Trong thành phố Trung Hải này, không có chuyện gì mà nhà họ Hàn không làm được”. Tất cả mọi người đều cực kì ngưỡng mộ hắn, lập tức nịnh nọt. Dương Nguyệt cũng rất ngưỡng mộ, sâu sắc cảm nhận được, trong cái nghề biểu diễn này, nếu không có ai chống lưng thì thật sự rất khó xuất đầu lộ diện. Ngày trước cô ấy đã diễn vai quần chúng vô số lần, nỗ lực diễn tốt mọi động tác có thể, nhưng chẳng có ai tìm đến cô ấy. Lúc này, chỉ một câu nói của Hàn Bách đã giúp cô có được vị trí nữ chính trong phim. Thủ đoạn cao siêu như vậy, khiến Dương Nguyệt cực kì chấn động. Hàn Bách nói: “Không giấu gì mọi người, hôm nay Lục Tử Ca mời mẹ tôi ăn cơm, muốn hợp tác với công ty điện ảnh La Đức. Nếu không có gì bất ngờ, thì công ty điện ảnh La Đức của tôi rất nhanh sẽ hợp tác với diễn viên nổi tiếng Lục Tử Ca. Mà hôm nay nơi bọn họ ăn cơm ở ngay phòng kế bên chúng ta”. “Ôi, lớp trưởng cậu thật lợi hại. Ngay cả diễn viên nổi tiếng như Lục Tử Ca cũng muốn hợp tác cùng”. “Lớp trưởng thật ngầu”. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Lục Tử Ca được coi là diễn viên nữ nổi tiếng nhất của Học viện Hý kịch Trung Hải mấy năm gần đây. Là niềm kiêu hãnh và “nhãn hiệu nổi tiếng” của cả Học viện Hý kịch Trung Hải. Càng là đỉnh cao mà rất nhiều người không thể vượt qua. Bây giờ Hàn Bách sắp hợp tác với diễn viên nổi tiếng, mọi người đều đỏ mắt ghen tị. Hàn Bách bá đạo nói: “Tuy rằng Lục Tử Ca được nhiều người chú ý, nhưng trước mặt nhà họ Hàn chúng tôi thì chẳng là cái thá gì. Lát nữa tôi sẽ đưa mọi người tới phòng VIP số hai, uống vài ly với Lục Tử Ca, giới thiệu mọi người với Lục Tử Ca”. Mọi người rất vui vẻ, lần lượt nịnh hót Hàn Bách, đến mức sắp dâng hiến thân mình đến nơi. Dương Nguyệt nghe xong, càng thêm sùng bái Hàn Bách. Có thể cảm thấy, chỉ cần có người bạn trai thế này thì tương lai của mình sẽ không cần phải băn khoăn gì nữa. Hàn Bách nói xong, quay đầu nói với Dương Nguyệt: “Dương Nguyệt, anh rất thích em, lát nữa anh sẽ đặc biệt giới thiệu em với Lục Tử Ca. Với mạng lưới quan hệ của cô ta muốn nâng đỡ em thì chỉ cần một câu nói thôi, em sẽ nhanh chóng nổi tiếng khắp nơi”. Hai má Dương Nguyệt đỏ ửng. Trịnh Bình đẩy Dương Nguyệt: “Cái đồ ngốc nhà cậu, còn không mau đồng ý chấp nhận làm bạn gái Hàn Bách đi. Mình ngưỡng mộ cậu chết đi được”. Dương Nguyệt bị Trịnh Bình đẩy một cái, ngã thẳng vào lòng của Hàn Bách. Hàn Bách lợi dụng ôm eo Dương Nguyệt: “Nếu em bằng lòng làm bạn gái anh, tất cả nguồn tài nguyên của công ty điện ảnh La Đức của anh sẽ tập trung đầu tư vào em”. Tim Dương Nguyệt đập thình thịch, cộng thêm tác dụng kích thích của rượu, căn bản không có sức lực để từ chối. Nếu là lúc bình thường, cô ấy có thể lý trí hơn một chút. Nhưng lúc này, lý trí của cô ấy gần như sắp cạn kiệt rồi. Dương Nguyệt không gật đầu, cũng không lắc đầu. Trịnh Bình cười ha ha: “Dương Nguyệt xấu hổ chưa kìa. Cậu ấy không từ chối chính là đồng ý rồi. Chúc mừng lớp trưởng, cuối cùng cũng tìm được người con gái mình thích. Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng lớp trưởng thôi”. “Chúc mừng lớp trưởng, tôi cũng kính cậu một ly”. “Chúc mừng lớp trưởng có được người đẹp, tôi kính cậu”. ... Mọi người xôn xao nâng ly, chúc rượu Hàn Bách. Hàn Bách cực kì phấn khởi, liên tục rót rượu cho Dương Nguyệt, đôi mắt không tự chủ liếc nhìn bên trong cổ áo Dương Nguyệt, ánh mắt thèm khát nói: “Dương Nguyệt, bọn họ chúc mừng chúng ta kìa. Chúng ta cũng chúc bọn họ một ly đi”. Dương Nguyệt mơ màng nâng ly lên, đứng dậy cụng ly với mọi người. Cuộc nói chuyện sau đó của mọi người xoay quanh công cuộc thành đôi của Dương Nguyệt và Hàn Bách, khiến cho bầu không khí trở nên hết sức náo nhiệt. Dương Nguyệt uống quá nhiều, đã không còn tỉnh táo nữa. Thấy cũng đã đến lúc, Hàn Bách liền kéo tay Dương Nguyệt đứng lên: “Đi, tôi đưa mọi người tới phòng VIP số hai, giới thiệu mọi người với Lục Tử Ca, tiện thể để mọi người gặp mẹ tôi. Thông thường mỗi giây mỗi phút của mẹ tôi đều đáng giá trên dưới trăm nghìn tệ, sẽ không tham gia bất cứ cuộc họp kém sang nào, hôm nay mọi người có phúc lắm đấy”. Mẹ của Hàn Bách là Hàn Mộ Hoa, một trong hai người nắm quyền của gia tộc Hàn Thị, hầu như lúc nào cũng song hành với Hàn Thiên Hào. Bọn họ nghe danh đã lâu, bình thường đều nhìn Hàn Mộ Hoa như nhìn một nhân vật huyền thoại, không ngờ hôm nay lại có cơ hội được gặp trực tiếp bà chủ, trong lòng cảm thấy thời khắc huy hoàng của đời đã tới. Mọi người kích động không thôi, vội vàng rót đầy rượu, sau đó đi theo Hàn Bách sang phòng VIP số hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]