Chương 113: Cảm giác gia đình Dương Kiệt là tướng quân tinh nhuệ của đất nước, nhận được mọi vẻ vang, vó ngựa trên núi sông, kiên cường ngang dọc. Bây giờ bố cậu ấy lại lưu lạc phải dựa vào việc nhặt ve chai để kiếm sống qua ngày. Kể ra thì trào phúng đến mức nào chứ? Thấy Lăng Khôi không nói gì, Tố Lan bỗng nói: “Đúng rồi. Cô vẫn chưa biết tên của cháu?” “Cháu tên là Lăng Khôi. Lăng trong nghiêm túc, Khôi trong khôi ngô. Cô cứ gọi cháu là Tiểu Khôi là được ạ”, Lăng Khôi hoàn hồn lại liền giải thích. “Mộc Thủy là chữ Kiệt. Ban đầu cô đặt tên này cho nó là hy vọng sau này nó có thể thành công vượt trội, được người khác tôn trọng. Không ngờ bố mẹ cháu đặt tên cho cháu cũng có ý này”, Tố Lan thở dài thườn thượt: “Bây giờ Mộc Thủy vẫn khỏe chứ?” Nhất thời Lăng Khôi vô cùng bối rối, không biết nên giải thích thế nào. Tố Lan nói: “Trước đây, mỗi tháng Mộc Thủy đều sẽ nghỉ ngơi ở nhà hoặc gọi điện thoại về cho cô chú. Nhưng từ ba năm trước, nó viết bức thư cuối cùng cho cô rồi không có tin tức nữa. Ba năm nay, ở nhà mọi người đều rất nhớ mong nó. Nếu cháu biết nó ở đâu, xin cháu nhất định phải nói với cô. Ở cái tuổi này của cô cũng chẳng có mong muốn gì, chỉ mong Mộc Thủy có thể bình an vô sự. Đây cũng là mong đợi duy nhất của cô”. Lăng Khôi trầm giọng: “Cô à, ba năm trước Mộc Thủy đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496385/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.