Lý Mặc không vừa lòng lắm: "Anh Hà, tuy rằng Lăng Khôi còn trẻ, nhưng trình độ thẩm định của cậu ấy rất cao, mấy lần những món đồ cổ mà tôi nhìn lầm đã bị cậu ấy nhận ra. Việc cụ Tề đưa đồ ra triển lãm quyên tặng quốc gia không phải là chuyện nhỏ. Có thêm người thẩm định dù sao cũng đảm bảo hơn”.
Hà Bân chế nhạo: "Chẳng qua chỉ là may mắn đoán trúng thôi. Đồ sưu tập của cụ Tề có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Cậu ta vẫn không đủ tư cách liệt vào trong danh sách các nhà thẩm định”.
Tề Hành im lặng hồi lâu rồi cũng lên tiếng: "Anh Lý, lời Hà Bân nói cũng không phải không có lý. Nhưng nếu anh Lý nhất định muốn nâng đỡ cậu thanh niên này thì cũng không sao”.
Lý Mặc cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Trước giờ tôi giám định không bao giờ để lại tên”.
Lăng Khôi buông lời rồi cầm luôn chiếc bình sứ lên và cẩn thận xem xét.
Đồ sứ không được tinh xảo cho lắm, nhưng nó lộ ra hơi thở vụng về cổ xưa. Nhìn sơ qua là có thể biết được đó là đồ sứ cổ có từ rất lâu đời.
Lăng Khôi hơi cau mày, chững lại không nói gì.
Lý Mặc vội hỏi: "Lăng Khôi, đây có phải là đồ sứ cổ của nhà Tông không?"
Lăng Khôi đặt bình sứ xuống: "Cụ Tề, đồ sứ này cụ mua ở đâu vậy?"
Tề Hành nói: "Ông lão tôi đi ngang qua huyện Long Tuyền và tình cờ có được nó từ mỏ ở một vùng núi".
Lăng Khôi lắc đầu: "Thế thì phải rồi, đây hoàn toàn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496332/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.