Cần bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Lăng Khôi nói đầy vẻ bao dung: "Không sao đâu".
Lúc này chẳng phải là nên thể hiện sự rộng lượng của đàn ông hay sao?
Lăng Khôi càng tỏ ra rộng lượng thì Tô Duệ Hân lại càng cảm thấy bản thân mình thật bé nhỏ: "Tuy chuyện thăm dò anh hôm nay là do họ đưa ra ý kiến, nhưng tôi vẫn phải nói một câu xin lỗi, tôi không nên thăm dò anh, vì như vậy sẽ khiến anh đau lòng”.
Lăng Khôi lại càng tỏ vẻ bao dung hơn: "Không sao đâu, thật đấy, vàng không sợ thử lửa mà!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lăng Khôi cũng không khỏi chột dạ.
Nếu không kịp thời phát hiện ra chiếc camera đó... thì hôm nay đã mang nỗi oan tày trời rồi.
Trong lòng Tô Duệ Hân càng cảm thấy có lỗi với Lăng Khôi, cô ngồi xuống và nói nhỏ: "Lăng Khôi, tôi biết là từ khi anh vào nhà họ Tô chúng tôi, tất cả mọi người trên dưới nhà tôi đều xem thường anh, lúc nào cũng có cớ để chế giễu anh, khiến anh phải chịu sự ghẻ lạnh. Nhưng tôi hi vọng anh đừng tự ti, cũng đừng oán hận mọi người. Chỉ cần anh làm người đàng hoàng, tôi xem còn ai dám nói nọ nói kia anh”.
Lăng Khôi nghe ra ý tứ trong câu nói này: sau này chỉ cần anh làm người cho hẳn hoi tử tế thì Tô Duệ Hân tôi sẽ che chở cho anh.
Suốt ba năm nay, trên dưới nhà họ Tô đều xem thường Lăng Khôi, trong đó bao gồm cả Tô Duệ Hân.
Hôm nay cô quyết định đứng về phía Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phuc-thu/496316/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.