Tôi…
Trong lúc nhất thời Tào Đại Minh im lặng.
Mặc dù anh ta biết Phượng Hoàng Lửa làm người nhất định giữ lời hứa, nhưng chuyện này quan trọng, quan hệ đến tính mạng của vợ con…
Anh ta cũng không quyết định chắc chắn được.
Phượng Hoàng Lửa tức giận: “1 mau cút đi!”
Không nói? Không nói thì Được, tôi nói, tôi nói!
Tào Đại Minh bị Phượng Hoàng Lửa nắm thóp, chỉ có thể ngoan ngoãn nói.
“Tôi dựa theo lời dặn dò của chị, nói chuyện hai hổ cắn nhau cho Cư Sĩ Bạch Y, Cư Sĩ Bạch Y có lẽ tin tưởng.
“Có lẽ không cần mấy ngày, thậm chí có thể ngày mai anh †a sẽ công kích Bách phu đoàn của Diệp Huyền Tân”
Phượng Hoàng Lửa nói: ®ð, vậy Cư Sĩ Bạch Y vì sao không giết cậu? Theo hiểu biết của tôi về Cư Sĩ Bạch Y, tác dụng của cậu đã phát huy rồi, vô dụng với anh ta, để bịt miệng, có lẽ anh †a nên giết cậu mới đúng.
“Không phải cậu giấu tôi cái gì đấy chứ?”
Phượng Hoàng Lửa hoài nghi Tào Đại Minh vẫn trung thành với Cư Sĩ Bạch Y, nói sự thật ra cho Cư Sĩ Bạch Y, cho nên Cư Sĩ Bạch Y mới không giết anh ta.
Tào Đại Minh vội quỳ lạy với Phượng Hoàng Lửa: “Chị Phượng Hoàng, lời tôi nói từng câu đều là thật, tôi hoàn toàn nói theo ý chị, nếu có nửa câu nói dối, sấm sét đánh xuống, chết không yên thân”
Phượng Hoàng Lửa khẽ gật đầu: “Hừ, tin rằng cậu cũng không dám gạt tôi!”
“Đi thôi, đi tìm mặt thẹo, mặt thẹo sẽ dẫn cậu đi gặp người nhà cậu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090471/chuong-2672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.