Mùi hương bay qua mũi khiến cho Lão Tôn có chút mê hoặc.
Ông ta cố gắng không nhìn tới miếng thịt mà cố gắng tập trung tinh thần ám sát Diệp Huyền Tân.
Thế nhưng mùi hương kia thật sự rất thơm, nước miếng của ông ta chảy ròng ròng, bụng như sôi trào, khó mà tập trung tinh thần.
“Ừm, chỉ ăn một miếng thịt sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ ám sát”
Ông ta nhặt một miếng thịt lên ăn.
Hương vị của nó thật sự rất thơm… Uầy, hôm nay làm gì có cái gì ngon hơn hương vị của thịt cơ chứ?
Từ từ ông ta tới đây để làm gì? Để ám sát Diệp Huyền Tân!
Đúng, ám sát Diệp Huyền Tân mới là chuyện chính… Thế nhưng hương vị này cũng quá thơm rồi… Ừm, chỉ ăn nốt miếng này thôi, đây là miếng cuối cùng…
Ôi trời, đời này ông ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy, con người ta sống vì cái gì chứ, còn không phải vì miếng ăn ngon hay sao?
Đi theo Đầu To cả đời, thế nhưng ông ta lại chưa từng được ăn một miếng thịt nào, thế nhưng hiện tại…
Chỉ có kẻ ngốc mới thấy thịt ngon mà không ăn, tiếp tục cống hiến sức lực cho Đầu To.
Nhất thời Lão Tôn vứt nhiệm vụ ám sát ra sau đầu, tham lam ăn uống.
Đầu To đợi mãi mà chưa thấy lão Tôn ra tay, nhất thời ông †a vội vàng đứng lên để xem tên Lão Tôn chó chết này đang làm gì.
Thế nhưng ông ta nhìn mãi mà chẳng thấy thân ảnh của Lão Tôn trong đám người.
Ưng Nhãn ở bên cạnh nhắc nhở: “Anh Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090387/chuong-2588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.