Ba đội viên còn tưởng là mình nghe lầm, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, ngài… ngài có ý gì?”
“Ngài muốn đuổi bọn tôi đi?”
Diệp Huyền Tân nói: “Đuổi mọi người đi chỉ là tạm thời thôi. Mọi người sẽ còn trở lại”
“Lúc trước mấy người nói muốn giúp tôi một chút, bây giờ tôi cần sụ giúp đỡ của mọi người.”
Nói rồi, Diệp Huyền Tân nói rõ đầu đuôi kế hoạch của mình cho ba đội viên nghe.
Nghe xong, ba đội viên giơ ngón cái với Diệp Huyền Tân: “Quả nhiên ngài Diệp giỏi mưu lược, bội phục.”
“Được, chúng tôi sẽ đi làm theo lời ngài nói”
Ba đội viên quay người rời đi, gia nhập với Đầu To.
Diệp Huyền Tân lại quay về căn cứ lần nữa.
Cũng chưa từng nghĩ đến những đội viên ở lại đang nức nở, thậm chí là khóc lớn.
Diệp Huyền Tân không hiểu gì cả: “Khóc gì mà khóc? Nếu không muốn đi theo Diệp Huyền Tân tôi thì đi là được, đâu cần phải khóc ở đây?”
Các đội viên vội vàng giải thích: “Ngài Diệp, ngài hiểu lâm rồi, không phải chúng tôi không muốn đi theo ngài nên khóc!”
“Miếng thịt này quả thực quá ngon rồi, tôi đã không còn nhớ bao lâu rồi tôi chưa nếm thử vị thịt”
“Hu hu, bây giờ nếm được vị thịt rồi khiến tôi đột nhiên nhớ về lúc trước, hầy, cuộc sống bây giờ đâu có giống những tháng ngày con người sống chứ!”
Mọi người bùi ngùi không thôi, Diệp Huyền Tân lại vô cùng cạn lời.
Chỉ là ăn miếng thịt thôi đã khiến bọn họ cảm động phát khóc rồi, do đó có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090373/chuong-2574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.