“A lô, là ba nuôi sao? Ngọc Anh rất nhớ ba, khi nào thì ba tới tìm Ngọc Anh chơi ạ”
Giọng Diệp Huyền Tân toàn là sự cưng chiều: “Ngọc Anh, ba nuôi cũng nhớ con, chờ ba nuôi làm xong chuyện ở đây thì sẽ đi tìm Ngọc Anh ngay, mua kẹo hồ lô mà Ngọc Anh thích nhất”
“Cám ơn ba nuôi.” Ngọc Anh hăng hái nói.
Diệp Huyền Tân nói: “Ngọc Anh, trong khoảng thời gian này con có nghe lời mẹ và có học tập cho giỏi hay không?”
Ngọc Anh kiêu ngạo nói: “Ba nuôi, Ngọc Anh rất nghe lời, còn nữa Ngọc Anh thi được hạng nhất nhận được phần thưởng của cô giáo đó.”
“Con có thể đưa phần thưởng cho ba nuôi được không ạ?”
Diệp Huyền Tân cười: “Cám ơn Ngọc Anh, đây là món quà tốt nhất mà ba nuôi nhận được”
“Được rồi, Ngọc Anh nên đi học, ngoan. Chờ ba nuôi.”
Ừ, tốt.
Cúp điện thoại.
Diệp Huyền Tân cất điện thoại, nhìn Chu Trung: “Mày không muốn hỏi ta gì sao?”
Chu Trung cẩn thận nói: “Vừa nãy là con gái của Oanh Anh à”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tất nhiên”
Chu Trung: “Oanh Anh… Kết hôn rồi? Với ai? Đối phương có đối xử tốt với em ấy hay không?”
Diệp Huyền Tân lắc đầu.
Đột nhiên Chu Trung nhận thức được cái gì, trợn to hai mắt: “Mày… Mày có ý gì?”
“Oanh Anh không kết hôn, vậy thì con gái Ngọc Anh của em ấy là…”
Diệp Huyền Tân tìm hình của Ngọc Anh rồi ném cho Chu Trung nhìn: “Tự nhìn đi”
Chu Trung luống cuống tay chân cầm điện thoại di động lên, chỉ nhìn hình một cái lại khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090333/chuong-2534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.