“Nếu không thì cản bản là anh không phải quay trở lại tìm em, để bị rơi vào tay đám người bọn họ rồi”
Tú Vy nhìn vào mắt Lý Nghĩa Chính và nói: “Anh nói thật sao?”
Lý Nghĩa Chính nói: “Anh thề với Trời, nếu những gì anh nói có chút xíu nào giả dối, sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây”
Tú Vy nói: “Được rồi Nghĩa Chính, em tin anh. Nhưng tại sao anh lại phải giả vờ chết, chúng ta không thể sống một đời bình yên, ổn định trong làng hay sao?”
Lý Nghĩa Chính khó xử nói: “Một lời khó có thể nói hết được, Tú Vy à, anh có nỗi niềm khó nói ra”
Diệp Huyền Tân nói: “Được rồi Tú Vy à, cô về trước đi. Tôi có vài câu muốn nói với Lý Nghĩa Chính”
“Đây là chuyện giữa tôi và Lý Nghĩa Chính, không liên quan gì đến anh, anh đừng có xen vào.”
Đột nhiên, Tú Vy quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân, đôi mắt đẫm lệ.
“Ông chủ Diệp, tôi … tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
Diệp Huyền Tân đại khái có thể đoán được rằng Tú Vy muốn cầu xin tha thứ thay cho Lý Nghĩa Chính.
Anh gật đầu: “Nói đi”
Tú Vy nói: “Ông chủ Diệp, tôi biết rằng anh đã đến làng của chúng tôi, có khoảng tám chín phân là vì Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc là làm sao bọn họ lại chọc vào anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể tha cho họ một mạng”
“Nếu như là nợ tiền, thì anh cứ yên tâm, cho dù tôi có phải đập nồi bán sắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090319/chuong-2520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.