Ba mươi nghìn, ba ngươi nghìn đồng! Những con người này cố gắng cả đời, tiền tích góp tăng lên cũng chẳng được nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ, người ta tiện tay ném ra ba mươi nghìn mà không hề có chút đau lòng nào.
Đây là ông chủ lớn tới từ thành phố lớn đó!
Bọn họ mới vừa rồi còn hiểu lầm cho rằng người ta là kẻ trộm muốn trộm đồ của nhà mình… Thật buồn cười, thật ngu xuẩn.
Ông già vội vàng hét lên: “Tất cả đừng cử động, nhặt được tiền thì trả cho tôi, tôi sẽ phân phát lần lượt từng người một.
Nếu ai dám trộm một tờ, thì đừng có mà trách bị trừng phạt theo luật lệ của thôn”
Những lệ làng có tác dụng răn đe rất lớn với dân làng nên sẽ không ai còn muốn tham ô vài tờ. Nghe thấy bốn chữ “Luật lệ của thôn” là sẽ ngoan ngoãn lấy ra tiền giấu đi.
Ông già cởi áo khoác ngoài để bọc tiền, lúc này mới cười với vẻ ôn hòa với Diệp Huyền Tân.
“Ông chủ, cậu họ gì?”
Diệp Huyền Tân: “Họ Diệp”
Ông già nói: “Chào cậu, ông chủ Diệp. Đầu tiên, tôi đại diện cho dân làng bày tỏ lòng cảm ơn với cậu. Cậu đã cứu mạng của tất cả mọi người”
“Năm nay thôn chúng tôi thu hoạch không được tốt, ngay cả miếng ăn cơ bản cũng không có cách nào bảo đảm. Hai ngày trước còn có một người đã chết vì đói”
“Nếu cậu không tặng cho chúng tôi khoản tiền này, sau này chắc chắn sẽ còn có càng nhiều người chết đói hơn nữa”
Người chết đói!
Độc Lang trợn to mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090296/chuong-2497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.