Diệp Huyền Tân nói với Long Thần Vận Quốc: “Long Thần Vận Quốc, lân này ông bảo vệ Lam Khiết có công, tôi sẽ trọng thưởng cho ông”
Long Thần Vận Quốc: “Khụ khụ, trọng thưởng thì không cần, đây đều là việc tôi phải làm. Nếu anh thật sự có chút lương tâm thì tặng thần cốt cho tôi đi”
Diệp Huyền Tân không phản ứng, trực tiếp ra ngoài, anh muốn về nhà thăm Như Lan một chút.
Long Thần Vận Quốc: “Ha ha!”
Diệp Huyền Tân kéo cơ thể tinh thần mệt mỏi trở về nơi ở.
Gõ cửa, Từ Huy Hoàng, Lý Khả Diệu đang ôm Như Lan xem tỉ vi, ấm áp hoà thuận.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tân, Như Lan vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, chạy đến bên cạnh Diệp Huyền Tân: “Bố ôm con, bố ôm con”
Diệp Huyền Tân ôm Như Lan, nở nụ cười miễn cưỡng: “Như Lan, trong nhà có nghe lời không?”
Như Lan gật đầu: “Bố, Như Lan hôm nay rất ngoan, con còn giúp bà nội làm việc nhà nữa”
Có phải không?
Diệp Huyền Tân cười nói: “Như Lan lớn lên hiểu chuyện, còn giúp người lớn làm việc.”
Lý Khả Diệu đứng lên nói: “Huyền Tân, còn chưa ăn cơm nhỉ, mẹ đi nấu cơm cho con”
Cảm ơn mẹ.
Lý Khả Diệu chuẩn bị đi nấu cơm, bà thầm nói: “Đứa nhỏ này, còn khách khí như vậy, cảm ơn cái gì mà cảm ơn”
Nhìn hai người già này, lòng Diệp Huyền Tần đầy áy náy.
Họ yên tâm giao con gái cho mình nhưng mình lại không có thể bảo vệ tốt Lam Khiết nên mình có lỗi với họ.
Mặc dù ngoài mặt anh tỏ ra bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090286/chuong-2487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.