Trương Nặc Thủy ngạc nhiên.
Ông đúng là một vị thần.
Côn Luân Vệ tùy ý liếc nhìn nhân viên thang máy, nhân tiện nói: “Từ Lam Khiết ở trong căn phòng thứ tư bên trái thang máy.
Trương Nặc Thủy: “Ông chủ đúng là thần thông quảng đại, họ Chương tôi đây bội phục bội phục.
Côn Luân Vệ không có chút phản ứng gì trước sự tăng bốc của Trương Nặc Thủy.
Chẳng lẽ anh ta được con kiến nhỏ khen lấy lòng một câu mà còn phải đặc biệt cảm tạ nó một phen sao?
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất, hai người đến trước cửa phòng làm việc của Từ Lam Khiết. Trương Nặc Thủy gõ cửa.
Trong phòng nhanh chóng có phản ứng, Từ Lam Khiết hỏi: “Ai vậy?”
Trương Nặc Thủy không trả lời, mà chỉ liếc mắt nhìn
Côn Luân Vệ.
Côn Luân Vệ dùng tay bấm vào ổ khóa cửa, khóa cửa răng rắc mở ra. Hai người bước vào phòng làm việc.
Từ Lam Khiết đang vùi đầu trong phòng làm việc, bị hai người này đột nhiên đi vào phòng, liền giật nảy mình.
Rõ ràng là cửa đã bị khóa từ bên trong, làm sao bọn họ vào được?
Vừa rồi cũng không có tiếng mở khóa.
Từ Lam Khiết đứng dậy, cảnh giác nhìn hai người họ. “Các người đến từ trên trời xuống? Ai cho các người vào đây?”
Bọn họ đội mũ và đeo khẩu trang, Từ Lam Khiết vẫn chưa nhận ra bọn họ.
Trương Nặc Thủy nhe răng cười: “Tổng giám đốc Từ đúng thật là người hay quên, nhanh như vậy mà đã quên tôi rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, dây thần kinh khắp trên cơ thể của Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090267/chuong-2468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.