Sắc mặt Michelle Reagan lập tức thay đổi: “Huân chương Đại Hạ hòa bình… Thật sự là đến nước phải dùng Huân chương Đại Hạ hòa bình rồi sao? Ây da.
Michelle Accord nói: “Bố à, theo như tính toán của con, đây chính là cách duy nhất trước mắt rồi.”
“Ây da
Michelle Reagan lắc đầu thở dài một hơi: “Chiếc Huân chương Đại Hạ hòa bình đó đã được tổ tiên truyền lại mấy đời rồi, cuối cùng lại bị bố lãng phí, bố đúng là người có tội mà.”
Michelle Accord an ủi: “Bố à, bố đừng tự trách. Nếu không dùng Huân chương Đại Hạ hòa bình, thì lần này gia tộc Michelle của chúng ta chắc chắn bị Thần soái nhổ tận gốc. “Đến lúc đó gia tộc Michelle của chúng ta cũng mất rồi, vậy thì chiếc Huân chương Đại Hạ hòa bình sẽ đến tay người khác thôi.”
“Giờ bố cứ dùng Huân chương Đại Hạ hòa bình đi, cho dù tổ tông ở dưới chín suối biết được, chắc chắn sẽ hiểu cho bố”
“Ây da, đi thôi.”
Michelle Reagan nói: “Đi lấy Huân chương hòa bình đi.” Dường như chỉ trong nháy mắt Michelle Reagan đã già đi chục tuổi, bước đi cũng không còn hoạt bát nữa.
Ông ta được Michelle Accord dìu về phòng mình, cần thận lấy Huân chương ra khỏi két bảo hiểm.
Mặc dù tấm Huân chương này cũng đã nhiều năm rồi, nhưng mà bảo quan rất tốt, nhìn vào vẫn thấy rất mới.
Ông ta cẩn thận để Huân chương ở trước ngực, nước mắt Michelle Reagan chảy dài. “Đây là tổ tông dùng máu thịt, mồ hôi để lấy được, giờ lại mất trong tay bố, bố chính là tội nhân của gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090244/chuong-2445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.