Daisy chỉ là một người phụ nữ mỏng manh và yếu đuổi, vậy mà cô ta bị Diệp Huyền Tần tát hai cái thì còn sống sót sao nổi nữa, bây giờ chỉ có thể hấp hối mà thôi.
Cô ta cảm thấy rằng cô ta sẽ chết ngay lập tức nếu cô ta bị anh tát thêm một cái nữa.
Cô ta nhanh chóng cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi. Đừng đánh tôi nữa, tôi… tôi sẽ chết đấy…
Diệp Huyền Tần nghe thấy cậy thì cười gắn: “Khi cô đánh người khác, cô đã suy xét cảm xúc của người khác chưa?”
Daisy: “Tôi… Tôi chỉ tát bọn họ hai cái tát, bây giờ anh đã đánh tôi, thậm chí…
Bop!
Không đợi Daisy nói hết câu, cái tát của Diệp Huyền
Tần lại đến một lần nữa. “Cô thậm chí còn tính toán sòng phẳng với bọn họ nữa à, vậy bây giờ hãy tính toán nợ nần giữa chúng ta đi.”
“Cô đang làm gián đoạn thời gian sum họp của tôi với gia đình tôi, có phải tôi nên đánh cô thêm không?”
“Cái tát này là vì cô đã đánh vợ tôi!”
Ngay khi Daisy vừa đáp xuống đất, Diệp Huyền Tần đã đi đến chỗ của cô ta, tát một cái rồi nói: “Cái tát này là vì con gái Như Lan của tôi.”
Sau đó, Diệp Huyền Tần lại lao tới bên cạnh cô ta một lần nữa: “Cái tát cuối cùng này là tát cho tôi.”
Lần này, những người đứng kia cũng không chạy tới ngăn cản anh. Cản cái rắm đấy, ngay cả bóng người của Diệp Huyền
Tần mà bọn họ cũng không nhìn thấy rõ, cản cái gì mà cản!
Mấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090198/chuong-2399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.