Lần này sao anh không ngăn cản.
Mà thôi mặc kệ đi, việc cấp bách vẫn là báo thù!
Tránh lát nữa Long soái lại đổi ý.
Mấy người ra tay càng nặng, Đại Vu Miêu Kỳ kêu thảm thiết vang vọng trời xanh.
Cuối cùng rốt cục ông ta không chịu được nữa, khổ sở cầu xin: “Diệp Huyền Trần, cứu mạng, cứu mạng”
“Tôi sắp không chịu được nữa, thật sự tôi sắp bị đánh chết rồi.”
“Có những đáp án cậu muốn biết, chỉ có tôi biết. Nếu như đánh chết tôi rồi, vậy thì cả đời này cậu cũng không biết đáp án được đâu”
“Mau dừng tay, đừng đánh…”
Diệp Huyền Trần không quan tâm Đại Vu Miêu Kỳ.
Vân phải chịu đựng không cạo chết ông ta, tránh cho ông ta không thành thật.
Khoảng năm phút lại trôi qua, Đại Vu Miêu Kỳ hộc máu liên tục, nằm cạnh cơn sốc, co quắp trên mặt đất không còn động tĩnh, lúc này Diệp Huyền Trần mới hô một tiếng dừng tay.
Bây giờ Đại Vu Miêu Kỳ vẫn chưa thể chết.
Lúc này mấy người Bao Nghĩa Đình mới dừng tay.
Bọn họ đánh cũng mệt mỏi quá chừng, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu.
Diệp Huyền Trần đi tới trước mặt Đại Vu Miêu Kỳ, cười lạnh nói: “Bây giờ có lời gì muốn nói, cứ việc nói là được rồi”
Đại Vu Miêu Kỳ hít sâu một cái, ho ra một ngụm máu.
“Tôi không phục, tôi không phục!”
“Mấy chục năm tâm huyết của tôi, tôi bồi dưỡng Trùng Vương, tôi đào tạo hơn mười mấy nghìn trùng cổ, lại để cho cậu cứ thế tiêu diệt!”
“Ông trời không có mắt! Tôi chết không nhắm mắt!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090144/chuong-2345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.