Bác sĩ phụ trách nói: “Vậy thì tôi xin lỗi, tôi không thể làm gì được rồi. Dù gì thì tôi cũng chữa trị cho bệnh nhân bằng những dược liệu và thiết bị tốt nhất. Đây là một khoản chỉ phí rất lớn, chung quy vẫn không thể trông cậy vào việc tôi cho các người ứng trước được.
Đúng rồi chủ tịch Từ, tôi biết cô là bà chủ của Tập đoàn Diệp Linh.
Tuy rằng Tập đoàn Diệp Linh bây giờ không còn vẻ vang như xưa nữa nhưng tòa nhà của cô rất có giá trị.
Tính mạng con người quan trọng hay tòa nhà của tập đoàn quan trọng, cô có thể tự mình suy nghĩ cho kỹ!”
Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ phụ trách: “Đuôi cáo không giấu nổi rốt cuộc cũng lộ ra rồi”
Bác sĩ phụ trách giận tím mặt: “Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy, cái gì mà đuôi cáo không giấu nổi.
Các người muốn trị bệnh thì trị bệnh, không trị thì đi nhanh đi. Đừng ở đây lãng phí tài nguyên của bệnh viện”
Nói xong, bác sĩ phụ trách quay lưng bỏ đi.
Diệp Huyền Tân nháy mắt với Độc Lang.
Độc Lang hiểu ý, đá một cú vào khuỷu chân của vị bác sĩ phụ trách, khiến bác sĩ phụ trách ngã khuyu xuống đất.
Bác sĩ phụ trách nổi điên: “Mẹ kiếp, các người dám đánh tôi. Tôi cảnh cáo các người, trừ phi các người quỳ xuống cho tôi, nếu không thì đừng mong tôi ra tay chữa bệnh cho bệnh nhân”
Diệp Huyền Tân lười biếng nhìn bác sĩ phụ trách: “Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Tôi biết mấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090086/chuong-2287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.