“Hỏng bét rồi, chú Thần Soái nói đây là bí mật giữa hai người chúng cháu. Chú ấy dặn không được nói với người ngoài. Không biết chú Thần Soái có trách cháu không”
Tất cả dân làng đều nhao nhao nghị luận.
“Cô gái nhỏ này, đúng là nói dối không biết chớp mắt mà. Thật là nói chuyện viển vông quá đi”
“Đầu tiên chưa kể đến Thần Soái quyền cao chức trọng, anh ấy không thể đến thôn làng của chúng ta được. Cho dù có đến làng của chúng ta thì chắc chắn sẽ khua chiêng gióng trống, làm sao chúng ta không phát hiện ra được chứ”
“Tôi nghĩ rằng cô gái nhỏ này đã nằm mơ thấy Thần Soái rồi”
Mẹ của bé gái nhìn người dân làng với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã không dạy dỗ con của tôi được tử tế khiến nó nói hươu nói vượn.
Sau khi trở về, tôi sẽ dạy dỗ nó cho tố “Được rồi, mọi người về đi. Sắc trời cũng không còn sớm nữa”
Đám đông đang chuẩn bị rời đi.
Bé gái bất mãn lầu bầu nói: “Cháu nói thật, sao không ai tin cháu chứ?”
“Đợi đã”
Đột nhiên trưởng thôn Đông Ngụy là Đông Ngụy Kiến lên tiếng.
Dân làng nghe vậy thì lần lượt dừng lại, tò mò nhìn thôn trưởng: “Thôn trưởng, có chuyện gì sao?”
Đông Ngụy Kiến hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi nghĩ những gì cô bé nói có thể là sự thật và tính xác thực là cực kỳ cao”
Đám đông phá lên cười khanh khách.
“Thôn trưởng à, cô bé vẫn còn nhỏ và khả năng nhận thức kém nên có thể bỏ qua”
“Còn ông đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090059/chuong-2260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.