Lưu Cường Lực cười phì ra tiếng: “Ngài Hạ à, ngài lại bắt đầu trêu tồi rồi. Tôi chỉ là nông dân, ai lại cầm gần trăm triệu chỉ để mua quần áo thôi.”
Hạ Nhất Hàng nói: “À, thật vậy sao? Nói như vậy là anh không có cho mẹ anh một trăm triệu đúng không?”
Lưu Cường Lực cười đầy đẳng chát một tiếng: “Ngài Hạ, tình huống nhà tôi không phải là anh không biết, còn là hộ gia đình đặc biệt khó khăn, bây giờ còn của tôi còn cần tiền đi học cũng không kiếm ra, nên làm gì có trăm triệu đưa cho mẹ của tôi. Anh Hạ, lời này của anh không phải là muốn ám chỉ cái gì đó chứ? Anh yên tâm đi, mặc dù mẹ tôi ngồi xổm trong tù năm năm, không cho chúng tôi nhìn con của mình nhưng tôi chắc chắn cũng sẽ phụng dưỡng bà ấy, sẽ không vứt bỏ bà ấy đâu.”
Hạ Nhất Hàng nói: “Tôi không có ám chỉ anh, chỉ là đang cùng anh nói chút tin tức bình thường mà thôi. Lưu Cường Lực, tôi nói thật cho anh biết, trong thành phố mẹ của anh cầm một trăm triệu đi mua quần áo, mẹ anh còn nói trăm triệu này là anh cho bà ta.”
“Cái gì?” Lưu Cường Lực lập tức muốn nổi giận:
“Mua quần áo mà cần gần trăm triệu sao? Từ chỗ nào bà ấy có số tiền lớn như vậy chứ?”
“Đáng chết, đáng chết thật mà! Không phải là bà ấy lại đi ăn trộm tiền đó chứ? Thật là bà ấy đã già rồi mà còn không đứng đắn nữa.”
“Anh Hạ, anh đừng nóng giận, nói tới chuyện này tôi cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089993/chuong-2194.html