“Vâng, vâng, chúng tôi sẽ làm theo căn dặn của ngài ngay bây giờ.” Mười võ sĩ hết sức lo sợ đồng ý, từ từ rút lui.
May mà đối phương không giết họ tại chỗ, đúng là trong cái rủi có cái may.
Bọn họ cũng không dám quỵt nợ.
Đám cao thủ này có hàng nghìn thuộc hạ dưới quyền, nhấc bừa một ngón tay sai thuộc hạ đi thăm dò có thể điều tra được tung tích của bọn họ.
Nếu họ không làm theo những gì đối phương nói, đối phương chắc chắn sẽ giết họ.
“Yếu, yếu ớt thật sự đấy.” Diệp Huyền Tần nhấp một ngụm trà: “Trương Nặc Thuỷ, ông còn chiều nào nữa thì mau tung ra đây. Nếu không còn nữa thì giờ đến phiên tôi nổi đóa rồi đấy.”
Trương Nặc Thuỷ hoang mang nuốt nước bọt, ánh mắt ông ta dè dặt rơi vào đội bảo vệ kia.
Đội bảo vệ cũng giải tán ngay lập tức, đi luôn mà không buồn ngoảnh lại.
Trò đùa gì vậy, ngay cả mười võ lão luyện kia cũng bị người ta đánh cho tới bời hoa lá, chứ đừng nói đến chúng tôi.
Chúng tôi thà nghỉ việc chứ không dám đánh nhau với tên này. Tính mạng là quan trọng, tính mạng mới là quan trọng!
Khuôn mặt của Trương Nặc Thuỷ chuyển từ xanh sang tím.
Đúng là một đám khinh người quá đáng, ông mày bình thường đối xử với chúng mày không thế, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì chúng mày lại tan đàn xẻ nghé, nhẫn tâm bỏ mặc ông thế này, đúng là còn không bằng cả súc sinh.
Lúc này, Lộ Tây đang thận trọng chuẩn bị chuồn khỏi đây.
Trương Nặc Thuỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089932/chuong-2133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.