Như vậy thì cũng tốt, không cần lo lắng.
Chiến thần Côn Luân cười nói đùa: “Ông Phương, ông đã từng cân nhắc đến việc đi bước nữa chưa? Tôi thấy ông cũng không quá già, hẳn là còn có khả năng sinh sản, muốn có con cũng không thành vấn đề”
“Cho dù là ở phương diện đó có vấn đề gì thì cứ đến Thương Lang, ở đó cái gì cũng có thể cứu chữa.
Phương Đức Duệ đột nhiên tái mặt vì tức giận: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy, có tin tôi xé miệng thúi của ông không!”
“Còn không biết xấu hổ mà nói tôi, tôi thấy dáng vẻ đạo đức của ông thì hẳn cũng là lưu manh nhỉ?” Chiến thần Côn Luân bật cười: “Thực xin lỗi, tôi làm cho ông thất vọng rồi. Nói thật, tôi có vô số con cái, nhất là con rể của tôi, đó là nhân trung long phượng, không ai có thể so sánh được.”
Phương Đức Duệ: “Ha ha, phụt. Còn nhân trung long phượng, không ai có thể so sánh nữa chứ! Cậu ta trâu bò như thế nào chứ, có thể vượt qua thiếu chủ sao? Cậu ta hẳn là không xứng xách giày cho thiếu chủ. Chiến thần Côn Luân nói: “Phương Đức Duệ, ông phải chịu trách nhiệm cho những gì ông đã nói.”
Phương Đức Duệ: “Buồn cười, Phương Đức Duệ tôi từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, nhổ một ngụm nước bọt chính là một cái đinh, tất nhiên là tôi sẽ chịu trách nhiệm lời nói của mình.”
Sát Lang nhàn nhạt nói: “Ông Phương, thật không dám giấu giếm, anh của tôi chính là con rể của chiến thần Côn Luân.”
“Cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089894/chuong-2095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.