Đình Nguyệt Viên là một nơi tuyệt vời để ngắm trăng, tuy nhiên mùa này không thích hợp để ngắm trăng nên chỗ này tương đối vắng vẻ.
Nhưng vào lúc này thì trong đình Nguyệt Viên, có một bóng người lạnh lùng, cao quý và yêu kiều.
Trăng sáng, dòng suối nhỏ, hoa sen, người đẹp.
Đây là một bức tranh thủy mặc sống sờ sờ.
“Chà, thật là trùng hợp?” Người phụ nữ trong đình Nguyệt Viên nghe thấy tiếng bước chân thì từ từ quay lại, sau khi phát hiện ra là Diệp Huyền Tần thì cô ta nở một nụ cười hiếm hoi.
Người này là thánh nữ Miêu Tuyết Mai.
Kể từ khi Diệp Huyền Tần đến đây thì cô ta còn cười nhiều hơn nửa đời trước cộng lại.
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Diệp Huyền Tần bước vào đình Nguyệt Viên và ngồi xuống bên cạnh Tuyết Mai.
Anh cũng đang định tìm Tuyết Mai để chuyển tổ trùng Bạch Miêu cho Tuyết Mai.
Ngay khi anh định nói chuyện thì Tuyết Mai đột nhiên im lặng: “Xuỵt, anh Diệp, anh nghe đi.”
“Hå?” Diệp Huyền Tần chăm chú lắng nghe.
Ở đây rất yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng mà hiện giờ thì lại có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu gào.
Diệp Huyền Tần: “Cô đang bảo tôi nghe tiếng côn trùng kêu sao?”
Tuyết Mai gật đầu: “Đúng vậy, anh có biết đây là tiếng kêu của loại côn trùng nào không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tôi không biết.”
Tuyết Mai nói: “Đây là một loài côn trùng đặc biệt ở Miêu trại của chúng tôi, được gọi là dế uyên ương.”
“Sở dĩ chúng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089888/chuong-2089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.