Phương Đức Duệ nhanh chóng nói: “Thiếu chủ ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi.”
“Thật sự không dám giấu diếm, Phương Tuấn Bình kia không có quan hệ huyết thống với tôi.”
“Không sợ cậu chê cười, năm đó khi tôi rời xa quê hương và thành lập quân đoàn Bắc Tân Cương thì vợ tôi vì tranh giành tài sản đã đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi Phương Tuấn Bình hòng giả mạo là con đẻ của tôi.”
“Thực ra, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy Phương Tuấn Bình đó.
Nghe như vậy thì cảm giác tội lỗi của Diệp Huyền Tần biến mất không dấu vết.
Cả nhóm vừa nói vừa cười, không mất bao nhiêu thời gian thì họ đã đến Miêu trại.
Lúc này thì trời đã nhá nhem tối.
Trong trại đang tổ chức một bữa tiệc lửa trại để kỷ niệm ngày hiếm hoi này. Các chàng trai, cô gái Miêu tộc khoác lên mình những bộ trang phục đặc trưng của Miêu trại và ca hát, nhảy múa xung quanh đống lửa trại vô cùng sôi động.
Kiều Diễm cũng có mặt trong đám đông nhảy múa.
Cô ta múa uyển chuyển và nhẹ như chim én, nhìn bắt mắt nhất.
Tuyết Mai không thích di chuyển, cô ta không nhảy múa, nhưng mà khi mỉm cười thì lại như ánh mặt trời ban mai vô cùng ấm áp làm cho rất nhiều chàng trai nhìn đến say mê.
Kiều Diễm phát hiện ra Diệp Huyền Tần nên chạy tới ôm lấy cánh tay của Diệp Huyền Tần lắc lắc: “Lão tổ tới rồi.”
“Đi, nhảy múa với chúng tôi đi.”
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Không được, các người cứ chơi đi, tôi không nhảy múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089886/chuong-2087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.