Diệp Huyền Tần: “Tôi hỏi các cô, cái thôn gia súc kia là các cô gây ra sao?”
Tuyết Mai nhanh chóng lắc đầu: “Tôi xin thề với danh dự của một thánh nữ, thôn gia súc không phải do Bạch Miêu gây ra, mà là đích thân Hắc Miêu xây dựng.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy tại sao Bạch Miêu các cô lại cung cấp ba bữa ăn một ngày cho thôn gia súc? Điều này chẳng phải là nối giáo cho giặc sao?”
Kiều Diễm vội vàng cãi lại: “Thật sự là chê cười. Chúng tôi cung cấp cho thôn dân ba bữa ăn một ngày, sao lại trở thành nối giáo cho giặc rồi? Chẳng lẽ phải để chúng tôi nhìn dân làng chết đói mới là chính nghĩa?”
“Tôi nói thật cho anh biết, chính là Hắc Miêu bắt chúng ta hỗ trợ người trong thôn gia súc.”
“Hơn nữa nếu chúng tôi không cho những người trong thôn gia súc ăn, họ sẽ chết đói. Thức ăn của họ hoàn toàn trích ra từ khẩu phần thức ăn không nhiều lắm của chúng tôi, thậm chí những đứa trẻ kia còn được ăn ngon hơn chúng tôi!”
Diệp Huyền Tần: “Các cô không cần phải nói dối tôi. Tôi biết rõ những đứa trẻ đó là để bồi dưỡng sâu độc. Các cô cho chúng ăn, chẳng qua là vì mục đích nuôi cổ.”
Đánh rắm!
Kiều Diễm trở nên kích động: “Cổ trong bụng của chúng đều là do Hắc Miêu gieo. Sau khi trưởng thành, cũng sẽ bị Hắc Miêu lấy đi, đến một chỗ tốt Bạch Miêu chúng tôi cũng không kiếm được.”
“Những con sâu độc đó vốn là hút chất dinh dưỡng trong cơ thể lũ trẻ. Nếu chúng tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089801/chuong-2002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.