Thị trấn đang trong tình trạng mục nát, chỉ có hai màu đen và trắng, và không có chút màu sắc nào, như thể nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Thị trấn có tất cả các loại tiện ích sống, một siêu thị nhỏ, một bưu điện, và một quảng trường nhỏ. Tuy nhiên, những cơ sở này đã bỏ hoang từ lâu, siêu thị nhỏ không có hàng, bưu điện dột nát, không có nhân viên, quảng trường nhỏ cũng cỏ dại mọc um tùm.
Trong làng chỉ có một con đường, đã bỏ hoang từ lâu, có nhiều xe cộ đậu trên đó nhưng đã hoen gỉ, mục nát từ lâu.
Hai bên đường, nhiều người dân ngồi xổm cùng nhau trò chuyện.
Những người dân làng này ăn mặc rách rưới, gầy gò và nhếch nhác chẳng khác gì những người tị nạn.
Không, những người tị nạn còn trông ổn hơn họ, họ thậm chí còn không giống như những người ăn xin.
Họ cũng như ngôi làng này, không có một chút sinh khí nào, xung quanh bủa lấy một mùi tử khí nồng nặc.
Nếu không phải bọn họ có cử chỉ hành động thì Diệp Huyền Tần còn có thể nghi ngờ rằng bọn họ đã chết.
Phải nói ngôi làng này như vùng khỉ họ cò gáy, ma chê quỷ hờn.
Độc Lang hạ giọng nói: “Anh ơi, tình hình ở thị trấn nhỏ này như thế nào? Anh nghĩ những người này đang sống, đang chết hay đang sống chết như những người âm phủ?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Cũng không rõ nữa, nhìn không ra. “Em mau truy tìm tung tích của Hoa Thiên Thành, còn anh đi điều tra tình hình ngôi làng này một chút” “Vâng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089775/chuong-1976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.