Hai tay Diệp Huyền Tần nắm lại: “Lập tức cút xuống, tôi muốn trưng dụng xe của anh.”
“Đệt mẹ mày!” Hoàng Chính miệng thối mắng một câu: “Tự mình mà chạy, xe của ông…”
Bị mắng, Diệp Huyền Tần nổi trận lôi đình, một chân đá ra.
Jetta của Hoàng Chính đột nhiên như bị xe đụng, lật tung ba vòng, cuối cùng đụng phải tường mới coi như là dừng lại được.
Tiếng “ầm ầm” vang như sấm, chấn động điếc cả tại.
Diệp Huyền Tần ôm Phương Như rời khỏi, lấy điện thoại ra, liên lạc với Độc Lang.
“Độc Lang, dẫn theo một nghìn binh lính ưu tú, vây quét trang viên Tinh Hà, không được để bất kỳ ai chạy thoát”
“Ngoài ra, chuẩn bị mười cái quan tài.” Tướng quân Trấn Huy Độc Lang, tuân lệnh.
Qua một thời gian rất lâu, Hoàng Chính mới từ trong chiếc Jetta đứng ra ngoài.
Lúc này đầu anh ta đầy máu, chân cũng bị gãy một cái, đau đớn tột cùng.
Trong lòng anh ta lo lắng vội vã.
Lúc nãy rốt cuộc là con mẹ nó đã xảy ra chuyện gì, chiếc xe này tốt như vậy, làm sao lại đột nhiên lộn vòng như thế?
Cũng không nhìn thấy chiếc xe đã đụng mình.
Con mẹ nó anh ta thật sự nhìn thấy quỷ rồi à.
Lúc nãy chân của Diệp Huyền Tần quá nhanh, Hoành Chính căn bản không nhìn thấy.
Hơn nữa, xem như là nhìn thấy đi, anh ta cũng sẽ không tin chính Diệp Huyền Tần đã đá bay xe.
Sức lực thân xác con người, làm sao có thể đá bay xe, đùa cái gì mà đùa dữ vậy.
Trang viên Tinh Hà lúc này lắm thầy nhiều ma.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089684/chuong-1885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.