Cô ta lấy giấy bút ra, để lại trên bàn một mảnh giấy: Anh Diệp, nếu tôi không trở về làm phiền anh đưa Phương Như đến Bắc Tân Cương, để cô ấy làm lính.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!
Tống Thanh Nhàn!
Trên thế giới này cũng chỉ có Bắc Tân Cương mới có thể bảo vệ một mạng này của Phương Như.
Tống Thanh Nhàn rưng rưng nước mắt rời đi.
Cô ta xuống lầu trước, muốn nhìn bốn tên võ sĩ bị ngã chết kia.
Nhưng mà cô ta không tìm thấy xác của bốn tên võ sĩ đó đâu, thậm chí cả một vệt máu trên mặt đất cũng không tìm thấy. Chẳng lẽ Diệp Huyền Tần đã cử người đến dọn dẹp rồi? Sao lại không nghe thấy chút tiếng động nào.
Dù cho có xử lý sạch sẽ thi thể thì thế nào? Lão Lục không phải kẻ ngốc, chắc chắn ông ta có thể truy cứu đến trên đầu bọn họ, cơ bản là bọn họ chạy không thoát.
Lần này cô ta không thể không đi.
Cô ta lái chiếc xe điện của mình chạy thẳng đến trang viên Tinh Hà.
Trang viên Tinh Hà rộng bốn mươi héc ta, bên trong có đầy đủ các loại phương tiện, thậm chí còn có cả một sân golf, xa hoa đến tột cùng.
Một số người còn gọi nơi này là “Trang viên Hoàng gia”.
Chủ của trang viên Tinh Hà này là Lão Lục Mặc dù bây giờ đã là đêm khuya nhưng trang viên Tinh Hà vẫn sáng rực rỡ.
Tống Thanh Nhàn biết, tám chín phần mười chuyện bốn tên võ sĩ bị giết” là do Lão Lục sắp xếp.
Cửa lớn đóng chặt, Tống Thanh Nhàn bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089675/chuong-1876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.