Diệp Huyền Tần ngồi xổm xuống bế bé Phương Như lên: “Phương Như này, hai chúng ta cùng ra ngoài giúp mẹ cháu xả giận được không nào? “Dạ được a.”
Bé Phương Như vội gật đầu đồng ý.
Diệp Huyền Tần mở cửa, bước chân vững chãi bước ra ngoài.
“Dừng tay lại cho ông!” Diệp Huyền Tần ép giọng xuống thấp, nghe giống như tiếng đã thủ gầm gừ.
Trên người anh tỏa ra một luồng khí tạo nên một cơn gió lốc nhỏ làm không khí trong phòng đột ngột giảm xuống mấy độ.
Giọng nói của Diệp Huyền Tần cùng với sự thay đổi bất thường ở trong phòng làm bốn gã võ sư sinh ra cảm giác sợ hãi tận sâu trong lòng.
Bọn chúng cũng bị tiếng nói này làm cho dừng lại.
Nhưng khi phát hiện chỉ có một mình Diệp Huyền Tần thì bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm.
Khí thế vừa rồi còn làm bọn chúng tưởng rằng xung quanh đây giấu diếm một đám người vô cùnglợi hại chứ.
“Ha ha ha.”
Gã võ sĩ có hình xăm trên người cười lạnh lẽo: “Không ngờ mày vẫn còn ở đây.”
“Mày không chạy trốn cũng xem như một thắng đàn ông”
Tổng Thanh Nhàn bị dọa mất hồn, vội vàng lao tới, quát lớn với Diệp Huyền Tần.
“Ai bảo anh đi ra, mau về lại cho tôi!”
“Chuyện này không liên quan đến anh ta, các người đừng làm khó bọn họ.”
“Có chuyện gì thì cứ tính với tôi, bọn họ không có lỗi gì cả.”
Tổng Thanh Nhàn vừa nói vừa xô đẩy Diệp Huyền Tần về phòng ngủ.
Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn lù lù đứng đó, giống như một gốc cây cao lớn, với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089670/chuong-1871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.