Diệp Huyền Tần: “A, bố cháu và ông ngoại đều là bộ đội ư?”
“Dạ, đúng vậy a.”
Bé Phương Như gật đầu: “Cả hai đều đi lính, nhưng đã đi rất nhiều năm mà vẫn chưa về thăm Phương Như.”
Diệp Huyền Tần lại hỏi: “Bố và ông ngoại cháu tên là gì?”
Bé Phương Như tỏ ra hơi thất vọng: “Cháu cũng không biết.”
Diệp Huyền Tần an ủi cô bé: “Không sao, hôm nào đó chú sẽ giúp cháu hỏi thăm.”
“Được, chú hứa rồi đấy nhé.”
Bé Phương Như vô cùng vui vẻ.
Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Bé Phương Như này, chú ở trong bộ đội thường xuyên giúp mọi người xem bệnh chữa vết thương, chú giúp cháu chữa đôi chân cho khỏe lại nhé, có được không?”
“Thật sao a?”Bé Phương Như càng vui vẻ hơn: “Chú thật sự có thể chữa khỏi chân cho cháu sao a?”
Diệp Huyền Tần: “Tất nhiên rồi.”
“Cảm ơn, cảm ơn chú.” Bé Phương Như mừng quá liên tục nói cảm ơn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần: “Bé Phương Như ngồi yên nhé, để chú kiểm tra chân của cháu nào.”
“Dạ, được a.”
Lúc anh bắt đầu làm kiểm tra hai chân cho bé, Phương Như tỏ ra vô cùng phối hợp.
Kiểm tra xong, Diệp Huyền Tần phát hiện chẳng qua cơ bắp của chân bé hơi teo lại, hơn nữa trong một thời gian dài, dinh dưỡng không đầy đủ cho nên làm da ở đây không có lực dẫn đến không đi lại được.
Loại bệnh này nếu đến các bệnh viện thông thường sẽ được kết luận là bệnh nan y, không thể chữa khỏi.
Nhưng đối với Diệp Huyền Tần mà nói thì chỉ là một cái nhấc tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089668/chuong-1869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.