Diệp Huyền Tần gật đầu.
Tổng Thanh Nhàn lại dò hỏi.
“Có phải anh từng đi lính ở Bắc Tân Cương không?”
“O?”
Diệp Huyền Tần lại nhíu mày, Tổng Thanh Nhàn sao lại biết được chuyện này.
Anh hơi nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu: “Không sai.”
Tống Thanh Nhàn tỏ ra khá kích động: “Tôi… Tôi có một vật muốn đưa cho anh, anh đi theo tôi.”
“Được.”
Giác quan thứ sáu mách bảo Diệp Huyền Tần, đồ vật Tống Thanh Nhàn muốn đưa cho mình chắc chắn là một thứ rất quan trọng. Rất có thể là một vật liên quan đến quân khu Bắc Tân Cương.
Lúc hai người đi đến cửa, anh Gấu lại kêu gàođứng lên.
“Con điểm thổi tha, cứ chờ đấy mà xem, cô với cái thằng nhóc ẻo lả này qua hôm nay đừng nghĩ có thể sống được.”
“Cho dù nhà họ Lục buông tha cô, thì mẹ nó chứ chắc chắn phải giết chết cô…
“A…”
Anh ta nói chưa xong đã bị Diệp Huyền Tần đạp một cái vào chân.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” giòn vang, một chân của gã mặt sẹo đã nát, có lẽ xương cốt đã bị vỡ vụn.
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết rú lên thảm thiết, vang đi rất xa.
Mặt của Tổng Thanh Nhàn càng lộ ra vẻ kiêng kị mãnh liệt.
Hai người ra khỏi quán bar, Tổng Thanh Nhàn cứ đi ba bước lại quay lại nhìn một cái. Trong ánh mắt cô ta tràn đầy lưu luyến và tiếc nuối.
Trong lòng cô ta biết rõ quán bar này không thể giữ lại được nữa, bây giờ có thể nhìn thêm được chút nào hay chút ấy.
Nửa tiếng sau, Tống Thanh Nhàn đã đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089666/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.