Đám người Độc Lang vừa định truy đuổi thi Diệp Huyền Tần lại đột nhiên gầm lên một tiếng: “Gián điệp Bắc Cương đang ở đâu!”
“Toàn bộ hiện thân ra cho tôi!”
Đám người Độc Lang vừa nghe lời nói của Diệp Huyền Tần thì đã biết bọn họ không cần đuổi theo nữa.
Bốn anh em Lưu Nguyên Phong cũng bị Độc Lang ngăn lại.
Lưu Nguyên Phong vô cùng lo lắng: “Mau chóng đuổi theo, nếu không mau đuổi theo bọn họ sẽ thực sự chạy thoát được vài người đấy.”
“Hơn cả trăm người đó, không dễ bắt đầu!”
Độc Lang: “Không phải anh tôi nói rồi sao, để giản điệp Bắc Cương đi bắt.” Lưu Nguyên Phong: “Nơi này còn có gián điệp Bắc Cương khác sao? Cho dù có thì có thể có mấy người chứ.”
“Chỉ bằng vài người gián điệp mà muốn bắt lại cảtrăm người thì khó lắm.” Độc Lang: “Ai nói với anh chỉ có vài gián điệp.” Lưu Nguyễn Phong: “Hả? Anh có ý gì?”
Độc Lang cười ra vẻ thần bí: “Chờ một chút là biết ngay.
Diệp Huyền Tần vừa kêu lên một tiếng đã có vô số tiếng đáp lại. “Có mặt!”
“Có mặt!”
Âm thanh xuất phát từ đủ mọi ngóc ngách trong nhà Đỗ Phổ.
Trong nhà Đỗ Phổ ước chừng có khoảng một ngàn hộ vệ.
Sau câu nói của Diệp Huyền Tần có khoảng một phần ba trong số đó liên thanh hô to: “Có mặt.” Giữa các gián điệp Bắc Cương với nhau không hề có liên hệ gì, cũng không được nhận mặt nhau.
Mỗi người gián điệp nhìn thấy bên người chợt nhảy ra nhiều đồng bọn như vậy đều tròn mắt ngạc nhiên.
Bọn họ vốn đều cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089601/chuong-1802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.