Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Lam Khiết ở trên tay cô đúng chứ.
Ninh Vân Huyền: “Hừ, Từ Lam Khiết đã hại tôi khổ sở thế này, thậm chí còn muốn giành Đỗ Văn Xương với tôi, nếu không cho cô ta chút bài học, thì tôi sẽ ấm ức cả đời!” “Tôi không thể sống uất ức cả đời được.”
Khi Đỗ Văn Xương trong đám người nghe thấy, liền tức Ninh Vân Huyện đáng chết, tại sao lại lôi cả bố mày giận. vào trong.
Bản thân vốn tính mạng đã không an toàn rồi, nếu Thần Soái lại trút cơn tức giận lần này lên người mình nữa, thì bản thân chắc chắn sẽ bị tru di tam tộc.
Anh ta tức giận hét lên: “Ninh Vân Huyên, mau chóng thả Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân ra. “Hãy tin tôi, nếu không thì cô sẽ hối hận đấy.” “Anh Xương, sao lại là anh!" Khi Đỗ Văn Xương lên tiếng, Ninh Vân Huyện lúc này mới để ý thấy, người đàn ông thương tích đầy mình trong đám đông, lại là Đỗ Văn Xương.
Đỗ Văn Xương hít thở sâu, dồn hết sức lực toàn thân nói: “Ninh Vân Huyên, mau... mau thả Từ Lam Khiết ra l “Trong khi sự việc bây giờ vẫn còn chỗ xoa dịu
Ninh Vân Huyên nghiền rằng nghiền lợi: Được, người họ Diệp kia, xem như anh có bản lĩnh!” "Bây giờ, tôi yêu cầu anh mau chóng thả anh Xương của tôi ra, nếu không, tôi bây giờ sẽ giết chết Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân!” “Một mạng đổi hai mạng, anh tự mình cần nhắc đi.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi bây giờ muốn gặp Lam Khiết và
Tiểu Quân Quân, đưa họ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089591/chuong-1792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.