Điều này nói lên, Diệp Huyền Tần không thể kiểm soát hoàn toàn thần long Vận Quốc.
Thiên Ma Vương và Diệp Hiên Tần nhanh chóng chạy thoát, chớp mắt đã biến mất không chút bóng dáng.
Độc Lang nôn nóng, vội nói: “Anh, có cần đuổi theo không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Thôi đi, không đuổi theo kịp. Ma cảnh cường giả dốc hết hoả lực, ngay cả tôi cũng không đuổi theo kịp Độc Lang không cam tâm: “Anh, lúc nãy tại sao anh không để thần long Vận Quốc thừa thắng mà xông lên chứ.”
“Khiến Thiên Ma Vương chạy thoát, lần sau muốn tìm bọn họ cũng khó.”
Diệp Huyền Tần khóc không thành lời: “Cậu tưởng tôi không muốn hả?”
“Nhưng thần long Vận Quốc này không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cần phải tôi luyện một chút.”
Độc Lang thở dài: “Đúng thật là đáng tiếc.”
“Rõ ràng trong người có sức mạnh không ai địch lại, nhưng vẫn không thể triển khai được.”
Ông Sở nói: “Vận Quốc này không bị Âm Ti đánh cắp thì đã là trong cái rủi có cái may rồi.”
“Huống hồ, bây giờ thần long Vận Quốc đã thành pháp bảo hộ mệnh của cậu rồi.”
“Phải biết thần long Vận Quốc có ý thức tự chủ, vào giây phút quan trọng có thể tự động hiện ra bảo vệ tính mạng cho cậu.”
“Có thể làm được như vậy rất hiếm thấy, không có gì phải oán trách.”
Diệp Huyền Tần ngạc nhiên lên tiếng: “Ý thức tự chủ? Sao ông biết thần long Vận Quốc có ý thức tự chủ?”
Ông cụ Sở vội giải thích: “Lúc nãy cậu ngất đi cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089588/chuong-1789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.