Đỗ Văn Xương không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh: “Được, Diệp Huyền Tần, mày được lắm. Xem ra người của tao thật bị chúng mày tiêu diệt cả rồi, còn có bốn sát thủ tối qua cũng chết trong tay bọn họ đúng không? Có thể tập kết nhiều cường giả như vậy, mày đúng là không tầm thường? Nhưng vậy thì tính sao? Đứng trước con bài chưa lật của tao thì dù mày đang ở thời kỳ mạnh nhất cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần thôi.”
Độc Lang không kiên nhẫn : “Lải nhà lải nhải như đàn bà! Lần này bọn tao đến là nhằm vào con bài chưa lật của mày, mau gọi đám bất lực kia ra đây, để chúng tao sảng khoái giết một trận xem nào. Ông đây ngứa tay lắm rồi đây này.”
Đỗ Văn Xương hít sâu một hơi: “Là bọn mày tự tìm đấy, đừng trách tạo máu lạnh vô tình! Diệp Huyền Tần, mày yên tâm đi, sau khi mày chết tạo sẽ chăm sóc cho vợ mày thật tốt, ha ha.”
Anh ta hướng về phía hồ Long Vương quỳ lạy, lớn giọng thỉnh: “Thuộc hạ Đỗ Văn Xương, cung nghênh Thánh Chủ hiện thế.”
Ông trưởng thôn lắc đầu, vẻ mặt phẫn nộ: “Rõràng là con dân Đại hạ lại xưng phản tặc làm Thánh Chủ, người này phải diệt”
Diệp Huyền Tần: “Vậy giao Đỗ Văn Xương cho ông kết thúc đấy.”
Ông trưởng thôn mừng rỡ: “Cảm ơn Thiếu chủ cho phép!”
Mà Đỗ Văn Xương vừa nói xong, sóng trong Hồ Long Vương càng thêm dồn dập mạnh bạo, có thước sóng cao tới mười mét, gần như đụng tới Vận Quốc thực thể hóa bên trên.
Lúc sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089582/chuong-1783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.