Thật sao?
Diệp Niệm Quân mừng rỡ: “Bố ơi, chúng ta đi chỗ nào thế?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tới Đông Sa đi.”
“Ở đó phong cảnh đẹp như tranh vẽ, cảnh sắc tú lệ, còn có rất nhiều đồ ăn ngon. “Quan trọng là ở đó còn có khu vui chơi”
Được a!
Diệp Niệm Quân vô tay nói được ạ.
Thật ra đi chỗ nào Diệp Niệm Quân cũng không quá quan tâm.
Chỉ cần có bố mẹ đi bên cạnh, đến chỗ nào cũng là công viên trò chơi.
Diệp Huyền Tần nói với mấy người Côn Luân chiến thần: “Các người đi Đông Sa trước đi, sắp xếp mọi việc. “Sau đó tôi liên đến.”
Không có vấn đề gì cả.Côn Luân chiến thần gật đầu: “Ở bên người nhà cho thật tốt.”
Mấy người Cô Luân chiến thần liền rời đi.
Còn Diệp Huyền Tần từ nhà họ Lý lấy ra một chiếc xe vô cùng hào hoa, cùng Diệp Niệm Quân và Từ Khiết Lam đạp lên xe tiến về phía đường đi Đông Sa.
Hai ngày sau mới là ngày hai tháng hai.
Mà nơi này cách Đông Sa cũng chỉ cần một ngày đi đường cho nên Diệp Huyền Tần cũng không cần phải đi đường quá gấp gáp.
Trên đường đi,anh vừa đi vừa nghỉ, gặp phải nơi có phong cảnh đẹp liền dừng lại, đưa người nhà đi thưởng thức phong cảnh.
Đói bụng liền ở ngay phòng bếp trong chiếc xe tự mang nấu mấy món ăn ngon.
Ban đêm, liền nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu trong xe nghỉ ngơi.
Nằm bên trái Diệp Niệm Quân là Diệp Huyền Tần, nằm bên phải là mẹ Từ Khiết Lam, khiến cô bé vui vẻ chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089561/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.